- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng…
Chương 36: Hợp tác
Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… Sau mấy ngày cả kinh thành “lăn lộn” với bao nhiêu lời đồn thổi cũng đã bình yên trở lại.-------------------------------------------------------Hoa viên Nguyệt phủ....“ có việc gì?”Ngồi dưới mái đình, những ngón tay ngọc của Nguyệt Liên lướt qua từng dây cầm tạo nên những âm thanh du dung nhè nhẹ cùng với bài ca không lời nào đó.Bộ dáng cung kính, Dạ Diễn nói:“ Chủ tử Kỳ vương muốn hẹn gặp người”“Tinh!” ngón tay bỗng dừng một lúc nhưng rồi lại tiếp tục, nàng phân phó:“ Thông báo với Kỳ vương, sáng ngày mai đến Nguyệt phủ, chúng ta sẽ nói chuyện”“ Là, ta sẽ thông báo”Sau khi bóng của Dạ Diễn dần biến mất, tiếng cầm của nàng cũng dần thanh đổi. Không còn như trước, mà nói cất lên một các không quy luật như tâm tình của người đánh cầm.Đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại. Tâm tình, suy nghĩ rối bời.Nàng không thể hiểu được Thương Phong Kỳ hắn đang nghĩ cái gì nữa. Lúc ở Băng Phong thì lạnh lùng không liếc nhìn nàng, đến Thương Hải thì lại muốn trao đổi hoa đăng với nàng, bây giờ còn muốn hẹn gặp nữa, thật khó hiểu. Và còn cái vụ cưỡng hôn đó nữa. Nghĩ đến đây này bỗng chốc đỏ bừng mặt.“ chủ tử ““ Chủ tử”Và rồi....“Chủ tử!!!!!”Một tiếng gọi to của Liên Trúc làm nàng bừng tỉnh, mặt đơ ra, ngơ ngác nói:“A.. hả.” Rồi nhanh chóng trở lại thành mặt lạnh che đi sự thất thố của mình, như vì phản ứng hơn chậm một chút xíu nên đã để Liên Trúc nhìn thấy.Và tính cách tò mò của Liên Trúc đã nổi lên:“Chủ tử người có sao không vậy? Vừa này mặt người còn đỏ lên lên nữa đó!”“Không có việc gì. Sao, tìm ta để làm gì” Nàng lắc đẩu hỏi.“À, chỉ là Băng Thường Gian sắp lên ngôi.”“Lên ngôi?” Nghe vậy nàng nhíu mày, theo như tính cách lão ta thì sao lại dễ dàng chuyền ngôi như vậy. Nhưng rồi nàng nói:“ Không cần quan tâm, và cho người của ta ở triều đình Băng Phong về đi, để hai ba người lại là được rồi.”“Là chủ tử” rồi Liên Trúc rời khỏi hoa viên.----------------------------------------------“Kỳ vương, mời theo ta, chủ tử đang ở trong hoa viên đợi ngài.”Dạ Diễn và nhóm tứ Liên đi trước theo sau là Thương Phong Kỳ và Phong Lam, Phong Xuyên.Bước vào hoa viên là có thể cảm nhận được thoang thoảng hương trà, dưới mái đình là Nguyệt Liên một thân nam trang màu trắng đang thưởng thức trà. Động tác nhã nhặn mà cao quý.“Kỳ vương mời tọa”Thương Phong Kỳ không biết là cố tình hay là trùng hợp mà hắn lại ngồi ngăy cạnh nàng. Cũng không vòng vong vào trực tiếp luôn vấn đề:“Nguyệt Vũ ta muốn hợp tác làm ăn”----------------------------------------------------------------------------------------------Nhưng đã hứa ta đã đăng truyện rồi đó.Tặng các nàng nè.Thiên địa núi rừngDung nhan khuynh thếCầm bên tay ngọcMột khúc tâm tình
Sau mấy ngày cả kinh thành “lăn lộn” với bao nhiêu lời đồn thổi cũng đã bình yên trở lại.
-------------------------------------------------------
Hoa viên Nguyệt phủ....
“ có việc gì?”
Ngồi dưới mái đình, những ngón tay ngọc của Nguyệt Liên lướt qua từng dây cầm tạo nên những âm thanh du dung nhè nhẹ cùng với bài ca không lời nào đó.
Bộ dáng cung kính, Dạ Diễn nói:“ Chủ tử Kỳ vương muốn hẹn gặp người”
“Tinh!” ngón tay bỗng dừng một lúc nhưng rồi lại tiếp tục, nàng phân phó:“ Thông báo với Kỳ vương, sáng ngày mai đến Nguyệt phủ, chúng ta sẽ nói chuyện”
“ Là, ta sẽ thông báo”
Sau khi bóng của Dạ Diễn dần biến mất, tiếng cầm của nàng cũng dần thanh đổi. Không còn như trước, mà nói cất lên một các không quy luật như tâm tình của người đánh cầm.
Đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại. Tâm tình, suy nghĩ rối bời.
Nàng không thể hiểu được Thương Phong Kỳ hắn đang nghĩ cái gì nữa. Lúc ở Băng Phong thì lạnh lùng không liếc nhìn nàng, đến Thương Hải thì lại muốn trao đổi hoa đăng với nàng, bây giờ còn muốn hẹn gặp nữa, thật khó hiểu. Và còn cái vụ cưỡng hôn đó nữa. Nghĩ đến đây này bỗng chốc đỏ bừng mặt.
“ chủ tử “
“ Chủ tử”
Và rồi....
“Chủ tử!!!!!”
Một tiếng gọi to của Liên Trúc làm nàng bừng tỉnh, mặt đơ ra, ngơ ngác nói:
“A.. hả.” Rồi nhanh chóng trở lại thành mặt lạnh che đi sự thất thố của mình, như vì phản ứng hơn chậm một chút xíu nên đã để Liên Trúc nhìn thấy.
Và tính cách tò mò của Liên Trúc đã nổi lên:“Chủ tử người có sao không vậy? Vừa này mặt người còn đỏ lên lên nữa đó!”
“Không có việc gì. Sao, tìm ta để làm gì” Nàng lắc đẩu hỏi.
“À, chỉ là Băng Thường Gian sắp lên ngôi.”
“Lên ngôi?” Nghe vậy nàng nhíu mày, theo như tính cách lão ta thì sao lại dễ dàng chuyền ngôi như vậy. Nhưng rồi nàng nói:“ Không cần quan tâm, và cho người của ta ở triều đình Băng Phong về đi, để hai ba người lại là được rồi.”
“Là chủ tử” rồi Liên Trúc rời khỏi hoa viên.
----------------------------------------------
“Kỳ vương, mời theo ta, chủ tử đang ở trong hoa viên đợi ngài.”
Dạ Diễn và nhóm tứ Liên đi trước theo sau là Thương Phong Kỳ và Phong Lam, Phong Xuyên.
Bước vào hoa viên là có thể cảm nhận được thoang thoảng hương trà, dưới mái đình là Nguyệt Liên một thân nam trang màu trắng đang thưởng thức trà. Động tác nhã nhặn mà cao quý.
“Kỳ vương mời tọa”
Thương Phong Kỳ không biết là cố tình hay là trùng hợp mà hắn lại ngồi ngăy cạnh nàng. Cũng không vòng vong vào trực tiếp luôn vấn đề:
“Nguyệt Vũ ta muốn hợp tác làm ăn”
----------------------------------------------------------------------------------------------
Nhưng đã hứa ta đã đăng truyện rồi đó.
Tặng các nàng nè.
Thiên địa núi rừng
Dung nhan khuynh thế
Cầm bên tay ngọc
Một khúc tâm tình
Lạnh Lùng Vương PhiTác giả: Tử Băng NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không- Nương nương là một công chúa! Lí ma ma trên tay bế một đứa trẻ đưa cho người phụ nữ khoảng 20. Dung nhan khuynh thành, một vẻ đẹp dịu dàng. Băng Nguyệt Liên mở to mắt thầm đánh giá xung quanh. Mái ngói, bàn ghế gỗ và... QUẦN ÁO CỔ ĐẠI. Nàng nhớ rằng mình vừa hoàn thành nhiệm vụ thì có một đạo ánh sáng hiện lên. Nàng bất tỉnh mở mắt thì lại hiện lên nơi xa lạ này. Khoang đã! Nàng vừa nghe thấy gì 'nương nương' ư. Không thể nào nàng cự nhiên... XUYÊN KHÔNG! Bỗng một khuôn mặt hiền từ hiện lên. Mày mỏng mắt nhìn nàng hiền từ, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười vứa nàng. Không lẽ đây là mẫu thân nàng. Kiếp trước nàng là cô nhi, nên luôn khao khát có được tình thương của gia đình. Bây giờ nàng đã có mẫu thân, nên nàng nhất định bảo vệ thật tốt người. Rồi nàng nở nụ cười thật tươi. Lí ma ma thấy nàng cười thì vô cùng ngạc nhiên:“ Nương nương người xem công chúa ko khóc mà còn cười rất tươi nữa!” “ Uh. Đúng vậy, thật dễ thương!” Hư Không Tuyết mỉm cười ấm áp.” Con từ nay về sau gọi là Băng… Sau mấy ngày cả kinh thành “lăn lộn” với bao nhiêu lời đồn thổi cũng đã bình yên trở lại.-------------------------------------------------------Hoa viên Nguyệt phủ....“ có việc gì?”Ngồi dưới mái đình, những ngón tay ngọc của Nguyệt Liên lướt qua từng dây cầm tạo nên những âm thanh du dung nhè nhẹ cùng với bài ca không lời nào đó.Bộ dáng cung kính, Dạ Diễn nói:“ Chủ tử Kỳ vương muốn hẹn gặp người”“Tinh!” ngón tay bỗng dừng một lúc nhưng rồi lại tiếp tục, nàng phân phó:“ Thông báo với Kỳ vương, sáng ngày mai đến Nguyệt phủ, chúng ta sẽ nói chuyện”“ Là, ta sẽ thông báo”Sau khi bóng của Dạ Diễn dần biến mất, tiếng cầm của nàng cũng dần thanh đổi. Không còn như trước, mà nói cất lên một các không quy luật như tâm tình của người đánh cầm.Đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại. Tâm tình, suy nghĩ rối bời.Nàng không thể hiểu được Thương Phong Kỳ hắn đang nghĩ cái gì nữa. Lúc ở Băng Phong thì lạnh lùng không liếc nhìn nàng, đến Thương Hải thì lại muốn trao đổi hoa đăng với nàng, bây giờ còn muốn hẹn gặp nữa, thật khó hiểu. Và còn cái vụ cưỡng hôn đó nữa. Nghĩ đến đây này bỗng chốc đỏ bừng mặt.“ chủ tử ““ Chủ tử”Và rồi....“Chủ tử!!!!!”Một tiếng gọi to của Liên Trúc làm nàng bừng tỉnh, mặt đơ ra, ngơ ngác nói:“A.. hả.” Rồi nhanh chóng trở lại thành mặt lạnh che đi sự thất thố của mình, như vì phản ứng hơn chậm một chút xíu nên đã để Liên Trúc nhìn thấy.Và tính cách tò mò của Liên Trúc đã nổi lên:“Chủ tử người có sao không vậy? Vừa này mặt người còn đỏ lên lên nữa đó!”“Không có việc gì. Sao, tìm ta để làm gì” Nàng lắc đẩu hỏi.“À, chỉ là Băng Thường Gian sắp lên ngôi.”“Lên ngôi?” Nghe vậy nàng nhíu mày, theo như tính cách lão ta thì sao lại dễ dàng chuyền ngôi như vậy. Nhưng rồi nàng nói:“ Không cần quan tâm, và cho người của ta ở triều đình Băng Phong về đi, để hai ba người lại là được rồi.”“Là chủ tử” rồi Liên Trúc rời khỏi hoa viên.----------------------------------------------“Kỳ vương, mời theo ta, chủ tử đang ở trong hoa viên đợi ngài.”Dạ Diễn và nhóm tứ Liên đi trước theo sau là Thương Phong Kỳ và Phong Lam, Phong Xuyên.Bước vào hoa viên là có thể cảm nhận được thoang thoảng hương trà, dưới mái đình là Nguyệt Liên một thân nam trang màu trắng đang thưởng thức trà. Động tác nhã nhặn mà cao quý.“Kỳ vương mời tọa”Thương Phong Kỳ không biết là cố tình hay là trùng hợp mà hắn lại ngồi ngăy cạnh nàng. Cũng không vòng vong vào trực tiếp luôn vấn đề:“Nguyệt Vũ ta muốn hợp tác làm ăn”----------------------------------------------------------------------------------------------Nhưng đã hứa ta đã đăng truyện rồi đó.Tặng các nàng nè.Thiên địa núi rừngDung nhan khuynh thếCầm bên tay ngọcMột khúc tâm tình