Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 511: Chân tướng của việc cứu người
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ nói một cách ngắn gọn, Tuyên Vương Tiêu Thiên Dịch nhìn thấy thái độ lạnh lùng của nàng, trái tim càng đau đớn, ngón tay nắm chặt mới có thể kìm nén tức giận.Từ lần trước ở cửa cung, Vân Thiên Vũ đã nói câu nói đó, y lại nhận được tin của cữu cữu của mình. Y nghi ngờ người cứu y lúc đầu không phải là Vân Thiên Tuyết mà là Vân Thiên Vũ. Sau này y về vương phủ gặng hỏi Vân Thiên Tuyết. Vân Thiên Tuyết vẫn một mực khẳng định là nàng ta đã cứu y. Nhưng y vẫn nhìn ra được sự bối rối trong mắt nàng ta.Trước đó y hoàn toàn tin tưởng nàng ta, cho nên không hề để ý những tiểu tiết này, nhưng giờ y nghi ngờ nàng ta nên những chi tiết nhỏ này đều rất quan tâm. Tiêu Thiên Dịch nghĩ đến chân tướng cuối cùng có khả năng rất lớn là Vân Thiên Vũ đã cứu y chứ không phải Vân Thiên Tuyết. Là nữ nhân kia đã lừa dối y. Từ đầu đến cuối y chỉ như một kẻ ngốc lại đổi vị hôn thê của mình lấy nữ nhân đó. Chuyện này đúng thật là chuyện đáng buồn cười.Hơn nữa Vân Thiên Vũ đã nói như vậy, có lẽ ngay từ đầu Vân Thiên Tuyết bị bắt cóc, đám thổ phỉ bảo y đưa Vân Thiên Vũ để đổi lấy Vân Thiên Tuyết, tất cả chuyện này đều do một tay Vân Thiên Tuyết tự biên tự diễn, vì nàng ta muốn được gả làm Tuyên vương chính phi. Nói gì mà cam tâm tình nguyện làm trắc phi của y, không muốn làm y khó xử. Tất cả đều là giả dối. Từ đầu tới cuối nữ nhân này hoàn toàn giả dối. Kẻ lừ đảo, kẻ lừa đảo.Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi đến việc này, chỉ thấy sống không bằng chết, hối hận đã làm những việc như vậy với Vân Thiên Vũ, tức giận vì sự giả dối của Vân Thiên Tuyết, còn cả tự chế diễu mình như kẻ ngốc bị lừa mà không hề hay biết. Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi, mặt biến sắc, Vân Thiên Vũ chờ một lát không thấy nói gì nữa, định sẽ không thèm để ý đến người này nữa: “Nếu vương gia không còn việc gì nữa, ta xin phép đi đây.”Vân Thiên Vũ định rời đi, rốt cuộc Tiêu Thiên Dịch đành mở miệng một cách đau lòng: “Đừng đi, ta muốn hỏi người một chuyện.”Tiêu Thiên Dịch khàn khàn mở miệng, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn y. Tiêu Thiên Dịch nhìn xung quanh nói: “Nơi này là đường đi trong cung, có rất nhiều người, ta có thể phiền ngươi đi thêm vài bước để nói chuyện không?” Vân Thiên Vũ nhìn lại, quả nhiên nơi này là đường đi trong cung, họ cứ đứng ở đây nói chuyện sẽ có rất nhiều người dòm ngó. Nhưng Tiêu Thiên Dịch có chuyện gì phải nói riêng với nàng, không phải lại giở trò gì đó chứ. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, khóe moi cong lên lên nở nụ cười. Bây giờ nàng không hề sợ Tiêu Thiên Dịch đương nhiên cũng không sợ Tiêu Thiên Dịch sẽ giở thủ đoạn với nàng. Nàng muốn xem xem y định giở trò gì. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi gật đầu: “Được.”Tiêu Thiên Dịch thở phào nhẹ nhõm, thực sự y rất sợ Vân Thiên Vũ sẽ không đồng ý, nào ngờ nàng lại đồng ý. Điều này khiến cho Tiêu Thiên Dịch cảm giác có chút hi vọng, có lẽ trong sâu thẳm tấm lòng của Vân Thiên Vũ vẫn còn có chút gì đó với y, nên mới đồng ý nói chuyện riêng với y.Tiêu Thiên Dịch nghĩ vậy là lẽ đương nhiên, đưa hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia đến sườn đông của Ngọc Phượng đài, ba người đi được một đoạn, Tiêu Thiên Dịch dừng lại. Ở đây là nơi vắng vẻ, không có ai cả, thực sự thích hợp để nói chuyện. Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Thiên Dịch, không hề kiên nhẫn nói: “Tuyên vương có gì dặn dò xin cứ nói, ta không thể kiên nhẫn nữa rồi.”Nàng cảm thấy hơi phiền phức.“Lời nói lần trước ngươi nói ở trước cửa cung là có ý gì?” Tiêu Thiên Dịch mở miệng, Vân Thiên Vũ suy nghĩ lại, nghĩ tới lời minh đã nói lần trước với Tiêu Dịch Thiên, chau mày lại nói: “Là nghĩa đen đó thôi?”“Nhưng tại sao ta không nhớ ra là ngươi đã cứu ta?”
Vân Thiên Vũ nói một cách ngắn gọn, Tuyên Vương Tiêu Thiên Dịch nhìn thấy thái độ lạnh lùng của nàng, trái tim càng đau đớn, ngón tay nắm chặt mới có thể kìm nén tức giận.
Từ lần trước ở cửa cung, Vân Thiên Vũ đã nói câu nói đó, y lại nhận được tin của cữu cữu của mình. Y nghi ngờ người cứu y lúc đầu không phải là Vân Thiên Tuyết mà là Vân Thiên Vũ. Sau này y về vương phủ gặng hỏi Vân Thiên Tuyết. Vân Thiên Tuyết vẫn một mực khẳng định là nàng ta đã cứu y. Nhưng y vẫn nhìn ra được sự bối rối trong mắt nàng ta.
Trước đó y hoàn toàn tin tưởng nàng ta, cho nên không hề để ý những tiểu tiết này, nhưng giờ y nghi ngờ nàng ta nên những chi tiết nhỏ này đều rất quan tâm.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ đến chân tướng cuối cùng có khả năng rất lớn là Vân Thiên Vũ đã cứu y chứ không phải Vân Thiên Tuyết. Là nữ nhân kia đã lừa dối y. Từ đầu đến cuối y chỉ như một kẻ ngốc lại đổi vị hôn thê của mình lấy nữ nhân đó. Chuyện này đúng thật là chuyện đáng buồn cười.
Hơn nữa Vân Thiên Vũ đã nói như vậy, có lẽ ngay từ đầu Vân Thiên Tuyết bị bắt cóc, đám thổ phỉ bảo y đưa Vân Thiên Vũ để đổi lấy Vân Thiên Tuyết, tất cả chuyện này đều do một tay Vân Thiên Tuyết tự biên tự diễn, vì nàng ta muốn được gả làm Tuyên vương chính phi. Nói gì mà cam tâm tình nguyện làm trắc phi của y, không muốn làm y khó xử. Tất cả đều là giả dối. Từ đầu tới cuối nữ nhân này hoàn toàn giả dối. Kẻ lừ đảo, kẻ lừa đảo.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi đến việc này, chỉ thấy sống không bằng chết, hối hận đã làm những việc như vậy với Vân Thiên Vũ, tức giận vì sự giả dối của Vân Thiên Tuyết, còn cả tự chế diễu mình như kẻ ngốc bị lừa mà không hề hay biết.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi, mặt biến sắc, Vân Thiên Vũ chờ một lát không thấy nói gì nữa, định sẽ không thèm để ý đến người này nữa: “Nếu vương gia không còn việc gì nữa, ta xin phép đi đây.”
Vân Thiên Vũ định rời đi, rốt cuộc Tiêu Thiên Dịch đành mở miệng một cách đau lòng: “Đừng đi, ta muốn hỏi người một chuyện.”
Tiêu Thiên Dịch khàn khàn mở miệng, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn y. Tiêu Thiên Dịch nhìn xung quanh nói: “Nơi này là đường đi trong cung, có rất nhiều người, ta có thể phiền ngươi đi thêm vài bước để nói chuyện không?”
Vân Thiên Vũ nhìn lại, quả nhiên nơi này là đường đi trong cung, họ cứ đứng ở đây nói chuyện sẽ có rất nhiều người dòm ngó. Nhưng Tiêu Thiên Dịch có chuyện gì phải nói riêng với nàng, không phải lại giở trò gì đó chứ. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, khóe moi cong lên lên nở nụ cười. Bây giờ nàng không hề sợ Tiêu Thiên Dịch đương nhiên cũng không sợ Tiêu Thiên Dịch sẽ giở thủ đoạn với nàng. Nàng muốn xem xem y định giở trò gì. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi gật đầu: “Được.”
Tiêu Thiên Dịch thở phào nhẹ nhõm, thực sự y rất sợ Vân Thiên Vũ sẽ không đồng ý, nào ngờ nàng lại đồng ý. Điều này khiến cho Tiêu Thiên Dịch cảm giác có chút hi vọng, có lẽ trong sâu thẳm tấm lòng của Vân Thiên Vũ vẫn còn có chút gì đó với y, nên mới đồng ý nói chuyện riêng với y.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ vậy là lẽ đương nhiên, đưa hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia đến sườn đông của Ngọc Phượng đài, ba người đi được một đoạn, Tiêu Thiên Dịch dừng lại.
Ở đây là nơi vắng vẻ, không có ai cả, thực sự thích hợp để nói chuyện. Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Thiên Dịch, không hề kiên nhẫn nói: “Tuyên vương có gì dặn dò xin cứ nói, ta không thể kiên nhẫn nữa rồi.”
Nàng cảm thấy hơi phiền phức.
“Lời nói lần trước ngươi nói ở trước cửa cung là có ý gì?”
Tiêu Thiên Dịch mở miệng, Vân Thiên Vũ suy nghĩ lại, nghĩ tới lời minh đã nói lần trước với Tiêu Dịch Thiên, chau mày lại nói: “Là nghĩa đen đó thôi?”
“Nhưng tại sao ta không nhớ ra là ngươi đã cứu ta?”
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ nói một cách ngắn gọn, Tuyên Vương Tiêu Thiên Dịch nhìn thấy thái độ lạnh lùng của nàng, trái tim càng đau đớn, ngón tay nắm chặt mới có thể kìm nén tức giận.Từ lần trước ở cửa cung, Vân Thiên Vũ đã nói câu nói đó, y lại nhận được tin của cữu cữu của mình. Y nghi ngờ người cứu y lúc đầu không phải là Vân Thiên Tuyết mà là Vân Thiên Vũ. Sau này y về vương phủ gặng hỏi Vân Thiên Tuyết. Vân Thiên Tuyết vẫn một mực khẳng định là nàng ta đã cứu y. Nhưng y vẫn nhìn ra được sự bối rối trong mắt nàng ta.Trước đó y hoàn toàn tin tưởng nàng ta, cho nên không hề để ý những tiểu tiết này, nhưng giờ y nghi ngờ nàng ta nên những chi tiết nhỏ này đều rất quan tâm. Tiêu Thiên Dịch nghĩ đến chân tướng cuối cùng có khả năng rất lớn là Vân Thiên Vũ đã cứu y chứ không phải Vân Thiên Tuyết. Là nữ nhân kia đã lừa dối y. Từ đầu đến cuối y chỉ như một kẻ ngốc lại đổi vị hôn thê của mình lấy nữ nhân đó. Chuyện này đúng thật là chuyện đáng buồn cười.Hơn nữa Vân Thiên Vũ đã nói như vậy, có lẽ ngay từ đầu Vân Thiên Tuyết bị bắt cóc, đám thổ phỉ bảo y đưa Vân Thiên Vũ để đổi lấy Vân Thiên Tuyết, tất cả chuyện này đều do một tay Vân Thiên Tuyết tự biên tự diễn, vì nàng ta muốn được gả làm Tuyên vương chính phi. Nói gì mà cam tâm tình nguyện làm trắc phi của y, không muốn làm y khó xử. Tất cả đều là giả dối. Từ đầu tới cuối nữ nhân này hoàn toàn giả dối. Kẻ lừ đảo, kẻ lừa đảo.Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi đến việc này, chỉ thấy sống không bằng chết, hối hận đã làm những việc như vậy với Vân Thiên Vũ, tức giận vì sự giả dối của Vân Thiên Tuyết, còn cả tự chế diễu mình như kẻ ngốc bị lừa mà không hề hay biết. Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi, mặt biến sắc, Vân Thiên Vũ chờ một lát không thấy nói gì nữa, định sẽ không thèm để ý đến người này nữa: “Nếu vương gia không còn việc gì nữa, ta xin phép đi đây.”Vân Thiên Vũ định rời đi, rốt cuộc Tiêu Thiên Dịch đành mở miệng một cách đau lòng: “Đừng đi, ta muốn hỏi người một chuyện.”Tiêu Thiên Dịch khàn khàn mở miệng, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn y. Tiêu Thiên Dịch nhìn xung quanh nói: “Nơi này là đường đi trong cung, có rất nhiều người, ta có thể phiền ngươi đi thêm vài bước để nói chuyện không?” Vân Thiên Vũ nhìn lại, quả nhiên nơi này là đường đi trong cung, họ cứ đứng ở đây nói chuyện sẽ có rất nhiều người dòm ngó. Nhưng Tiêu Thiên Dịch có chuyện gì phải nói riêng với nàng, không phải lại giở trò gì đó chứ. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, khóe moi cong lên lên nở nụ cười. Bây giờ nàng không hề sợ Tiêu Thiên Dịch đương nhiên cũng không sợ Tiêu Thiên Dịch sẽ giở thủ đoạn với nàng. Nàng muốn xem xem y định giở trò gì. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi gật đầu: “Được.”Tiêu Thiên Dịch thở phào nhẹ nhõm, thực sự y rất sợ Vân Thiên Vũ sẽ không đồng ý, nào ngờ nàng lại đồng ý. Điều này khiến cho Tiêu Thiên Dịch cảm giác có chút hi vọng, có lẽ trong sâu thẳm tấm lòng của Vân Thiên Vũ vẫn còn có chút gì đó với y, nên mới đồng ý nói chuyện riêng với y.Tiêu Thiên Dịch nghĩ vậy là lẽ đương nhiên, đưa hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia đến sườn đông của Ngọc Phượng đài, ba người đi được một đoạn, Tiêu Thiên Dịch dừng lại. Ở đây là nơi vắng vẻ, không có ai cả, thực sự thích hợp để nói chuyện. Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Thiên Dịch, không hề kiên nhẫn nói: “Tuyên vương có gì dặn dò xin cứ nói, ta không thể kiên nhẫn nữa rồi.”Nàng cảm thấy hơi phiền phức.“Lời nói lần trước ngươi nói ở trước cửa cung là có ý gì?” Tiêu Thiên Dịch mở miệng, Vân Thiên Vũ suy nghĩ lại, nghĩ tới lời minh đã nói lần trước với Tiêu Dịch Thiên, chau mày lại nói: “Là nghĩa đen đó thôi?”“Nhưng tại sao ta không nhớ ra là ngươi đã cứu ta?”