Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 512: Nữ nhân không biết xấu hổ

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Không phải lúc đó vương gia hôn mê sao? Còn có thể nhớ được ai đã cứu người sao? Lúc đó ta kéo người ra khỏi bẫy, bản thân lại rơi vào bẫy, người được người cứu, còn ta lại bị bỏ lại.”Vân Thiên Vũ cười lạnh, vừa cười lên vết sẹo trên mặt lại trở nên xấu xí.Tất cả những việc này khiến sắc mặt của Tiêu Thiên Dịch trắng như tờ giấy, cơ thể y lùi về sau vài bước mới đứng vững. Bởi vì trước đây y đi săn thú, bị sập vào bẫy người ta đã chuẩn bị trước, chuyện này không có nhiều người biết. Không ngờ Vân Thiên Vũ lại biết. Nếu nói bây giờ y còn không thể xác nhận nàng là người đã cứu y, hắn thực sự là một gã khờ. Không, không phải như vậy. Tiêu Dịch Thiên cảm thấy toàn thân vô lực, tại sao, tại sao lại là như vậy. Vân Thiên Vũ ở phía đối diện lạnh lùng nhìn y: “Nhưng lúc đầu ta nào biết vương gia là một con sói không có mắt như vậy, nếu như biết thì có đánh chết ta ta cũng không cứu người, thì bây giờ cần gì phải chịu khổ như vậy.”Vân Thiên Vũ đã nói xong, Tiêu Thiên Dịch vẫn không nói gì, đột nhiên ở trong lùm cây xanh phía sau xuất hiện một bóng dáng.“Không, tỷ nói bậy, tỷ nói bậy.” Một giọng nói sắc sảo vang lên.Vân Thiên Vũ và Diệp Gia định thần quay lại, nhìn thấy một nữ tử đang đến, chính là nhị tiểu thư của phủ Vĩnh Ninh hầu Vân Thiên Tuyết. Sắc mặt Vân Thiên Tuyết vô cùng khó coi, còn trắng hơn cả mặt của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.Nàng ta hét lên, rồi vội vàng quay đầu lại nhìn Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch: “Thiên Dịch ca ca, huynh phải tin muội, lúc trước là muội đã cứu huynh, là muội đã cứu huynh, thực sự là muội đã cứu huynh.” Vân Thiên Tuyết vội vàng giải thích, sau đó sợ Tiêu Thiên Dịch không tin, lại nhanh chóng lấy miếng ngọc bội trên cổ xuống: “Huynh xem có ngọc bội làm chứng, đây là đồ của muội, là lúc trước huynh vẫn nắm chặt trong tay.”Tiêu Thiên Dịch nhìn ngọc bội trong tay, đúng vậy, đây là vật mà hắn nắm chặt trong tay khi hôn mê, cuối cùng đợi cữu cữu của mình đến cứu và đưa vào cung, y dựa vào miếng ngọc bội này mới tìm được Vân Thiên Tuyết.Bởi miếng ngọc bội này mà y vẫn cho rằng Vân Thiên Tuyết là ân nhân cứu mạng của y. Ánh mắt Tiêu Dịch Thiên dần dần chuyển tầm nhìn từ miếng ngọc bội sang Vân Thiên Vũ. Ánh mắt ấy như muốn hỏi, chuyện này là như thế nào? Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Thiên Tuyết, hóa ra nữ nhân này có ơn cứu mạng với Tuyên vương chính là vì lần đó nàng cứu Tuyên vương. Nàng còn tưởng nàng ta đã cứu Tuyên vương vào thời điểm khác cơ chứ, vậy mà giờ đây, hóa ra lại cướp lấy công lao của nàng, chạy tới nói với Tuyên vương là nàng ta đã cứu Tuyên vương.Nữ nhân này thật không biết xấu hổ. Hoặc là nên nói mẫu thân của nàng ta không biết xấu hổ, Vân Thiên Tuyết khi đó còn quá nhỏ không hiểu chuyện nên người đưa ra cách này là mẫu thân nàng ta Liễu thị.Khóe miệng của Vân Thiên Vũ dần dần mở ra, nhìn Vân Thiên Tuyết nói: “Vân Thiên Tuyết ngươi và mẫu thân xấu xa của người thật không biết xấu hổ, ngọc bội đó rõ ràng là của ta.” Lúc trước nàng nhìn thấy ngọc bội trên ngực Vân Thiên Tuyết đã vô cùng kinh ngạc, sau đó nàng mới vô tình nhớ ra đó là ngọc bội của nàng. Nàng chỉ nghĩ là Vân Thiên Tuyết thấy đồ của nàng đẹp nên lấy đi. Thời gian gần đây nàng vô cùng bận rộn, quên mất chuyện miếng ngọc bội, không ngờ nữ nhân này lại dám lấy ngọc bội đó để nhận là ân nhân cứu mạng Tuyên vương. Thực sự là không biết xấu hổ. Tuy Vân Thiên Vũ không thích Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, nhưng đồ của nàng dựa vào đâu mà nữ nhân này lại giành lấy.

Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Không phải lúc đó vương gia hôn mê sao? Còn có thể nhớ được ai đã cứu người sao? Lúc đó ta kéo người ra khỏi bẫy, bản thân lại rơi vào bẫy, người được người cứu, còn ta lại bị bỏ lại.”

Vân Thiên Vũ cười lạnh, vừa cười lên vết sẹo trên mặt lại trở nên xấu xí.

Tất cả những việc này khiến sắc mặt của Tiêu Thiên Dịch trắng như tờ giấy, cơ thể y lùi về sau vài bước mới đứng vững. Bởi vì trước đây y đi săn thú, bị sập vào bẫy người ta đã chuẩn bị trước, chuyện này không có nhiều người biết. Không ngờ Vân Thiên Vũ lại biết. Nếu nói bây giờ y còn không thể xác nhận nàng là người đã cứu y, hắn thực sự là một gã khờ. Không, không phải như vậy. Tiêu Dịch Thiên cảm thấy toàn thân vô lực, tại sao, tại sao lại là như vậy. 

Vân Thiên Vũ ở phía đối diện lạnh lùng nhìn y: “Nhưng lúc đầu ta nào biết vương gia là một con sói không có mắt như vậy, nếu như biết thì có đánh chết ta ta cũng không cứu người, thì bây giờ cần gì phải chịu khổ như vậy.”

Vân Thiên Vũ đã nói xong, Tiêu Thiên Dịch vẫn không nói gì, đột nhiên ở trong lùm cây xanh phía sau xuất hiện một bóng dáng.

“Không, tỷ nói bậy, tỷ nói bậy.” 

Một giọng nói sắc sảo vang lên.

Vân Thiên Vũ và Diệp Gia định thần quay lại, nhìn thấy một nữ tử đang đến, chính là nhị tiểu thư của phủ Vĩnh Ninh hầu Vân Thiên Tuyết. Sắc mặt Vân Thiên Tuyết vô cùng khó coi, còn trắng hơn cả mặt của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.

Nàng ta hét lên, rồi vội vàng quay đầu lại nhìn Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch: “Thiên Dịch ca ca, huynh phải tin muội, lúc trước là muội đã cứu huynh, là muội đã cứu huynh, thực sự là muội đã cứu huynh.” 

Vân Thiên Tuyết vội vàng giải thích, sau đó sợ Tiêu Thiên Dịch không tin, lại nhanh chóng lấy miếng ngọc bội trên cổ xuống: “Huynh xem có ngọc bội làm chứng, đây là đồ của muội, là lúc trước huynh vẫn nắm chặt trong tay.”

Tiêu Thiên Dịch nhìn ngọc bội trong tay, đúng vậy, đây là vật mà hắn nắm chặt trong tay khi hôn mê, cuối cùng đợi cữu cữu của mình đến cứu và đưa vào cung, y dựa vào miếng ngọc bội này mới tìm được Vân Thiên Tuyết.

Bởi miếng ngọc bội này mà y vẫn cho rằng Vân Thiên Tuyết là ân nhân cứu mạng của y. Ánh mắt Tiêu Dịch Thiên dần dần chuyển tầm nhìn từ miếng ngọc bội sang Vân Thiên Vũ. Ánh mắt ấy như muốn hỏi, chuyện này là như thế nào? 

Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Thiên Tuyết, hóa ra nữ nhân này có ơn cứu mạng với Tuyên vương chính là vì lần đó nàng cứu Tuyên vương. Nàng còn tưởng nàng ta đã cứu Tuyên vương vào thời điểm khác cơ chứ, vậy mà giờ đây, hóa ra lại cướp lấy công lao của nàng, chạy tới nói với Tuyên vương là nàng ta đã cứu Tuyên vương.

Nữ nhân này thật không biết xấu hổ. Hoặc là nên nói mẫu thân của nàng ta không biết xấu hổ, Vân Thiên Tuyết khi đó còn quá nhỏ không hiểu chuyện nên người đưa ra cách này là mẫu thân nàng ta Liễu thị.

Khóe miệng của Vân Thiên Vũ dần dần mở ra, nhìn Vân Thiên Tuyết nói: “Vân Thiên Tuyết ngươi và mẫu thân xấu xa của người thật không biết xấu hổ, ngọc bội đó rõ ràng là của ta.” 

Lúc trước nàng nhìn thấy ngọc bội trên ngực Vân Thiên Tuyết đã vô cùng kinh ngạc, sau đó nàng mới vô tình nhớ ra đó là ngọc bội của nàng. Nàng chỉ nghĩ là Vân Thiên Tuyết thấy đồ của nàng đẹp nên lấy đi. Thời gian gần đây nàng vô cùng bận rộn, quên mất chuyện miếng ngọc bội, không ngờ nữ nhân này lại dám lấy ngọc bội đó để nhận là ân nhân cứu mạng Tuyên vương. Thực sự là không biết xấu hổ. Tuy Vân Thiên Vũ không thích Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, nhưng đồ của nàng dựa vào đâu mà nữ nhân này lại giành lấy.

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Không phải lúc đó vương gia hôn mê sao? Còn có thể nhớ được ai đã cứu người sao? Lúc đó ta kéo người ra khỏi bẫy, bản thân lại rơi vào bẫy, người được người cứu, còn ta lại bị bỏ lại.”Vân Thiên Vũ cười lạnh, vừa cười lên vết sẹo trên mặt lại trở nên xấu xí.Tất cả những việc này khiến sắc mặt của Tiêu Thiên Dịch trắng như tờ giấy, cơ thể y lùi về sau vài bước mới đứng vững. Bởi vì trước đây y đi săn thú, bị sập vào bẫy người ta đã chuẩn bị trước, chuyện này không có nhiều người biết. Không ngờ Vân Thiên Vũ lại biết. Nếu nói bây giờ y còn không thể xác nhận nàng là người đã cứu y, hắn thực sự là một gã khờ. Không, không phải như vậy. Tiêu Dịch Thiên cảm thấy toàn thân vô lực, tại sao, tại sao lại là như vậy. Vân Thiên Vũ ở phía đối diện lạnh lùng nhìn y: “Nhưng lúc đầu ta nào biết vương gia là một con sói không có mắt như vậy, nếu như biết thì có đánh chết ta ta cũng không cứu người, thì bây giờ cần gì phải chịu khổ như vậy.”Vân Thiên Vũ đã nói xong, Tiêu Thiên Dịch vẫn không nói gì, đột nhiên ở trong lùm cây xanh phía sau xuất hiện một bóng dáng.“Không, tỷ nói bậy, tỷ nói bậy.” Một giọng nói sắc sảo vang lên.Vân Thiên Vũ và Diệp Gia định thần quay lại, nhìn thấy một nữ tử đang đến, chính là nhị tiểu thư của phủ Vĩnh Ninh hầu Vân Thiên Tuyết. Sắc mặt Vân Thiên Tuyết vô cùng khó coi, còn trắng hơn cả mặt của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.Nàng ta hét lên, rồi vội vàng quay đầu lại nhìn Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch: “Thiên Dịch ca ca, huynh phải tin muội, lúc trước là muội đã cứu huynh, là muội đã cứu huynh, thực sự là muội đã cứu huynh.” Vân Thiên Tuyết vội vàng giải thích, sau đó sợ Tiêu Thiên Dịch không tin, lại nhanh chóng lấy miếng ngọc bội trên cổ xuống: “Huynh xem có ngọc bội làm chứng, đây là đồ của muội, là lúc trước huynh vẫn nắm chặt trong tay.”Tiêu Thiên Dịch nhìn ngọc bội trong tay, đúng vậy, đây là vật mà hắn nắm chặt trong tay khi hôn mê, cuối cùng đợi cữu cữu của mình đến cứu và đưa vào cung, y dựa vào miếng ngọc bội này mới tìm được Vân Thiên Tuyết.Bởi miếng ngọc bội này mà y vẫn cho rằng Vân Thiên Tuyết là ân nhân cứu mạng của y. Ánh mắt Tiêu Dịch Thiên dần dần chuyển tầm nhìn từ miếng ngọc bội sang Vân Thiên Vũ. Ánh mắt ấy như muốn hỏi, chuyện này là như thế nào? Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Thiên Tuyết, hóa ra nữ nhân này có ơn cứu mạng với Tuyên vương chính là vì lần đó nàng cứu Tuyên vương. Nàng còn tưởng nàng ta đã cứu Tuyên vương vào thời điểm khác cơ chứ, vậy mà giờ đây, hóa ra lại cướp lấy công lao của nàng, chạy tới nói với Tuyên vương là nàng ta đã cứu Tuyên vương.Nữ nhân này thật không biết xấu hổ. Hoặc là nên nói mẫu thân của nàng ta không biết xấu hổ, Vân Thiên Tuyết khi đó còn quá nhỏ không hiểu chuyện nên người đưa ra cách này là mẫu thân nàng ta Liễu thị.Khóe miệng của Vân Thiên Vũ dần dần mở ra, nhìn Vân Thiên Tuyết nói: “Vân Thiên Tuyết ngươi và mẫu thân xấu xa của người thật không biết xấu hổ, ngọc bội đó rõ ràng là của ta.” Lúc trước nàng nhìn thấy ngọc bội trên ngực Vân Thiên Tuyết đã vô cùng kinh ngạc, sau đó nàng mới vô tình nhớ ra đó là ngọc bội của nàng. Nàng chỉ nghĩ là Vân Thiên Tuyết thấy đồ của nàng đẹp nên lấy đi. Thời gian gần đây nàng vô cùng bận rộn, quên mất chuyện miếng ngọc bội, không ngờ nữ nhân này lại dám lấy ngọc bội đó để nhận là ân nhân cứu mạng Tuyên vương. Thực sự là không biết xấu hổ. Tuy Vân Thiên Vũ không thích Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, nhưng đồ của nàng dựa vào đâu mà nữ nhân này lại giành lấy.

Chương 512: Nữ nhân không biết xấu hổ