Ba! Mẹ! đó có lẽ là tiếng kêu hạnh phúc nhất của một đứa trẻ 2 tuổi như tôi, họ thương tôi lắm, châu chuốt cho tôi mọi thứ không để tôi thiếu thốn bất kì thứ gì nhưng ngoài việc tên biết tên và sinh nhật họ thì nghề nghiệp tôi không hề biết gì cả, ba mẹ tôi đi sáng đến tối có khi rãnh nguyên ngày để chơi với tôi, có lần tôi hỏi nghề của họ nhưng họ đánh trống lảng sang chuyện khác!. Chợt một hôm tại bãi đất trống - Mày nghĩ mày là ai mà dám quỵt tiền đại ca, mày tưởng mày ngon lắm à. - Mấy anh ơi tha cho tôi đi, con tôi bệnh tôi chạy tiền chữa bệnh cho nó nên không còn tiền để trả cho các anh, tôi van xin các anh cho tôi nợ thêm vài tháng. Tôi thấy cảnh đó rất tội ông ta, bọn mặt áo đen rất cao và bảnh, đang đứng hằm hồ hùng dũng quác mắng ông ta tôi nghĩ bọn áo đen là giang hồ hay cho vay nhận lãi không nghề này thì nghề khác chỉ là nghề không có lương tâm, còn ông ta thì chỉ biết quỳ gối vang xin, chợt bọn họ đánh ông ta, tôi hoảng sợ và tội ông ta, tôi cực ghét những người đánh…
Tác giả: