Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…

Chương 741: Thân bại danh liệt

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Trước xe ngựa, Nam Chiêu công chúa đột nhiên xông tới phía xe ngựa, lôi kéo xe ngựa năn nỉ: “Linh Nghi quận chúa, chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng, Ly thân vương gia cả đời chỉ cưới một người ngươi sao?”Nam Chiêu công chúa một xông tới, Hắc Diệu xoay người xuống ngựa, muốn xông ra đánh bay Nam Chiêu công chúa.Chỉ là Vân Thiên Vũ ngăn cản Hắc Diệu, nàng lại muốn xem thử nữ nhân này bày trò gì.Vân Thiên Vũ mới vừa ngăn cản Hắc Diệu.Nam Chiêu công chúa vọt tới bên cạnh xe ngựa, đưa tay nắm lấy tay áo Vân Thiên Vũ, trong chớp nhoáng, Vân Thiên Vũ nhìn thấy lòng bàn tay nàng ta có một chấm đỏ yêu dị, tuy rằng nàng không thấy rõ đó là thứ gì, nhưng trực giác cho thấy đó không phải thứ tốt lành, cho nên nàng giơ tay trực tiếp tung một chưởng đẩy vật kia trở về, chưởng quay ngược lại hướng Nam Chiêu công chúa.Nam Chiêu công chúa bị nàng thình lình tung một chưởng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, đồ vật kia đã tiến vào thân thể của nàng ta.A, Vân Thiên Vũ nữ nhân đáng chết này, nữ nhân này nên đày xuống mười tám tầng địa ngục.Nam Chiêu công chúa gần như sụp đổ, nhưng cũng rất mau chóng bình tĩnh trở lại, bởi vì nàng ta biết đồ vật kia đi vào thân thể của nàng, Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn có biện pháp giải trừ, cho nên trước mắt nàng muốn đối phó nữ nhân này trước.Nam Chiêu công chúa đang suy nghĩ, thân hình chợt lảo đảo, ngã thật mạnh xuống đất.Sau khi nàng ta ngã xuống đất, đau đớn chỉ vào Vân Thiên Vũ nói: “Linh Nghi quận chúa, ta chẳng qua chỉ muốn ngươi lấy đại cục làm trọng, ngươi vì sao động thủ với ta?”Trên đường phố, rất nhiều bá tánh thấy được cảnh tượng này, bởi vì cách khá xa cho nên căn bản không thấy rõ chi tiết giữa hai người.Nhưng mà Vân Thiên Vũ dùng sức chưởng Nam Chiêu công chúa một cái, bọn họ đều nhìn thấy được.Cho nên không ít người âm thầm bàn tàn, có phải Linh Nghi quận chúa quá độc đoán hay không.Nam Chiêu công chúa này tốt xấu gì cũng là Nam Chiêu công chúa, người ta chính là công chúa hòa thân, ngươi đánh người ta như vậy tóm lại là không thể nào nói nổi.Trong lúc nhất thời, trong nhà ngoài ngõ xôn xao cả lên.Bên đường phố, có hai cái tỳ nữ chạy lại đây, bọn họ là tỳ nữ của Nam Chiêu công chúa, hai người vừa xông tới, vội vàng nâng Nam Chiêu công chúa dậy, khẩn trương truy vấn: “Công chúa, người không sao chứ?”Nam Chiêu công chúa lắc đầu: “Ta không sao.”Nàng ta nói xong nhìn về phía Vân Thiên Vũ, xin lỗi Vân Thiên Vũ: “Thực xin lỗi, Linh Nghi quận chúa, ta không phải thành tâm gây thêm phiền toái cho ngươi, ta chỉ suy nghĩ đến hòa bình giữa hai nước.”Những lời này lại một lần nữa giúp Nam Chiêu công chúa giành được tình cảm tốt đẹp của bá tánh, dù sao suy nghĩ của bá tánh đều rất đơn thuần, không có nhiều tâm tư uẩn khúc như vậy.Mọi người nghe Nam Chiêu công chúa nói xong, đều cho rằng Nam Chiêu công chúa đại nghĩa, một lòng vì dân.Trái lại Linh Nghi quận chúa, chẳng những không suy nghĩ cho dân, còn muốn một mình bá chiếm Ly thân vương gia.Ly thân vương gia chính là thân vương, sao có thể chỉ cưới một thê, Linh Nghi quận chúa này có suy nghĩ quá khác thường.Hơn nữa nàng chẳng những suy nghĩ kỳ lạ, còn cậy sủng sinh kiêu, vì An thân vương phủ lão vương gia cùng An thân vương thế tử thương nàng, cho nên có chút xem thường người khác, Nam Chiêu công chúa chính là công chúa hòa thân.Nam Chiêu công chúa tất nhiên nghe được những lời của bá tánh trên đường phố, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.Vân Thiên Vũ, ta nhất định phải làm cho ngươi thân bại danh liệt, khiến ngươi sống không bằng chết.Nam Chiêu công chúa trong lòng muốn lần nữa xin lỗi Vân Thiên Vũ: “Thực xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho ngươi.”Nàng ta nói xong rồi nắm tay hai cung nữ trở về.Chỉ là bọn họ chỉ mới đi được vài bước,chợt nghe thấy tiếng một cung nữ trong số đó giật mình kêu lên: “Công chúa, người làm sao vậy? Tay người lạnh quá, sao người lại ra mồ hôi lạnh thế này? Có phải người bị bệnh đi.”Cung nữ vừa dứt lời, Nam Chiêu công chúa đột nhiên thống khổ kêu lên: “Ta thật là khó chịu, còn nữa hình như có thứ gì đó tiến vào thân thể ta.”

Trước xe ngựa, Nam Chiêu công chúa đột nhiên xông tới phía xe ngựa, lôi kéo xe ngựa năn nỉ: “Linh Nghi quận chúa, chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng, Ly thân vương gia cả đời chỉ cưới một người ngươi sao?”

Nam Chiêu công chúa một xông tới, Hắc Diệu xoay người xuống ngựa, muốn xông ra đánh bay Nam Chiêu công chúa.

Chỉ là Vân Thiên Vũ ngăn cản Hắc Diệu, nàng lại muốn xem thử nữ nhân này bày trò gì.

Vân Thiên Vũ mới vừa ngăn cản Hắc Diệu.

Nam Chiêu công chúa vọt tới bên cạnh xe ngựa, đưa tay nắm lấy tay áo Vân Thiên Vũ, trong chớp nhoáng, Vân Thiên Vũ nhìn thấy lòng bàn tay nàng ta có một chấm đỏ yêu dị, tuy rằng nàng không thấy rõ đó là thứ gì, nhưng trực giác cho thấy đó không phải thứ tốt lành, cho nên nàng giơ tay trực tiếp tung một chưởng đẩy vật kia trở về, chưởng quay ngược lại hướng Nam Chiêu công chúa.

Nam Chiêu công chúa bị nàng thình lình tung một chưởng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, đồ vật kia đã tiến vào thân thể của nàng ta.

A, Vân Thiên Vũ nữ nhân đáng chết này, nữ nhân này nên đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Nam Chiêu công chúa gần như sụp đổ, nhưng cũng rất mau chóng bình tĩnh trở lại, bởi vì nàng ta biết đồ vật kia đi vào thân thể của nàng, Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn có biện pháp giải trừ, cho nên trước mắt nàng muốn đối phó nữ nhân này trước.

Nam Chiêu công chúa đang suy nghĩ, thân hình chợt lảo đảo, ngã thật mạnh xuống đất.

Sau khi nàng ta ngã xuống đất, đau đớn chỉ vào Vân Thiên Vũ nói: “Linh Nghi quận chúa, ta chẳng qua chỉ muốn ngươi lấy đại cục làm trọng, ngươi vì sao động thủ với ta?”

Trên đường phố, rất nhiều bá tánh thấy được cảnh tượng này, bởi vì cách khá xa cho nên căn bản không thấy rõ chi tiết giữa hai người.

Nhưng mà Vân Thiên Vũ dùng sức chưởng Nam Chiêu công chúa một cái, bọn họ đều nhìn thấy được.

Cho nên không ít người âm thầm bàn tàn, có phải Linh Nghi quận chúa quá độc đoán hay không.

Nam Chiêu công chúa này tốt xấu gì cũng là Nam Chiêu công chúa, người ta chính là công chúa hòa thân, ngươi đánh người ta như vậy tóm lại là không thể nào nói nổi.

Trong lúc nhất thời, trong nhà ngoài ngõ xôn xao cả lên.

Bên đường phố, có hai cái tỳ nữ chạy lại đây, bọn họ là tỳ nữ của Nam Chiêu công chúa, hai người vừa xông tới, vội vàng nâng Nam Chiêu công chúa dậy, khẩn trương truy vấn: “Công chúa, người không sao chứ?”

Nam Chiêu công chúa lắc đầu: “Ta không sao.”

Nàng ta nói xong nhìn về phía Vân Thiên Vũ, xin lỗi Vân Thiên Vũ: “Thực xin lỗi, Linh Nghi quận chúa, ta không phải thành tâm gây thêm phiền toái cho ngươi, ta chỉ suy nghĩ đến hòa bình giữa hai nước.”

Những lời này lại một lần nữa giúp Nam Chiêu công chúa giành được tình cảm tốt đẹp của bá tánh, dù sao suy nghĩ của bá tánh đều rất đơn thuần, không có nhiều tâm tư uẩn khúc như vậy.

Mọi người nghe Nam Chiêu công chúa nói xong, đều cho rằng Nam Chiêu công chúa đại nghĩa, một lòng vì dân.

Trái lại Linh Nghi quận chúa, chẳng những không suy nghĩ cho dân, còn muốn một mình bá chiếm Ly thân vương gia.

Ly thân vương gia chính là thân vương, sao có thể chỉ cưới một thê, Linh Nghi quận chúa này có suy nghĩ quá khác thường.

Hơn nữa nàng chẳng những suy nghĩ kỳ lạ, còn cậy sủng sinh kiêu, vì An thân vương phủ lão vương gia cùng An thân vương thế tử thương nàng, cho nên có chút xem thường người khác, Nam Chiêu công chúa chính là công chúa hòa thân.

Nam Chiêu công chúa tất nhiên nghe được những lời của bá tánh trên đường phố, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

Vân Thiên Vũ, ta nhất định phải làm cho ngươi thân bại danh liệt, khiến ngươi sống không bằng chết.

Nam Chiêu công chúa trong lòng muốn lần nữa xin lỗi Vân Thiên Vũ: “Thực xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho ngươi.”

Nàng ta nói xong rồi nắm tay hai cung nữ trở về.

Chỉ là bọn họ chỉ mới đi được vài bước,chợt nghe thấy tiếng một cung nữ trong số đó giật mình kêu lên: “Công chúa, người làm sao vậy? Tay người lạnh quá, sao người lại ra mồ hôi lạnh thế này? Có phải người bị bệnh đi.”

Cung nữ vừa dứt lời, Nam Chiêu công chúa đột nhiên thống khổ kêu lên: “Ta thật là khó chịu, còn nữa hình như có thứ gì đó tiến vào thân thể ta.”

Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Trước xe ngựa, Nam Chiêu công chúa đột nhiên xông tới phía xe ngựa, lôi kéo xe ngựa năn nỉ: “Linh Nghi quận chúa, chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng, Ly thân vương gia cả đời chỉ cưới một người ngươi sao?”Nam Chiêu công chúa một xông tới, Hắc Diệu xoay người xuống ngựa, muốn xông ra đánh bay Nam Chiêu công chúa.Chỉ là Vân Thiên Vũ ngăn cản Hắc Diệu, nàng lại muốn xem thử nữ nhân này bày trò gì.Vân Thiên Vũ mới vừa ngăn cản Hắc Diệu.Nam Chiêu công chúa vọt tới bên cạnh xe ngựa, đưa tay nắm lấy tay áo Vân Thiên Vũ, trong chớp nhoáng, Vân Thiên Vũ nhìn thấy lòng bàn tay nàng ta có một chấm đỏ yêu dị, tuy rằng nàng không thấy rõ đó là thứ gì, nhưng trực giác cho thấy đó không phải thứ tốt lành, cho nên nàng giơ tay trực tiếp tung một chưởng đẩy vật kia trở về, chưởng quay ngược lại hướng Nam Chiêu công chúa.Nam Chiêu công chúa bị nàng thình lình tung một chưởng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, đồ vật kia đã tiến vào thân thể của nàng ta.A, Vân Thiên Vũ nữ nhân đáng chết này, nữ nhân này nên đày xuống mười tám tầng địa ngục.Nam Chiêu công chúa gần như sụp đổ, nhưng cũng rất mau chóng bình tĩnh trở lại, bởi vì nàng ta biết đồ vật kia đi vào thân thể của nàng, Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn có biện pháp giải trừ, cho nên trước mắt nàng muốn đối phó nữ nhân này trước.Nam Chiêu công chúa đang suy nghĩ, thân hình chợt lảo đảo, ngã thật mạnh xuống đất.Sau khi nàng ta ngã xuống đất, đau đớn chỉ vào Vân Thiên Vũ nói: “Linh Nghi quận chúa, ta chẳng qua chỉ muốn ngươi lấy đại cục làm trọng, ngươi vì sao động thủ với ta?”Trên đường phố, rất nhiều bá tánh thấy được cảnh tượng này, bởi vì cách khá xa cho nên căn bản không thấy rõ chi tiết giữa hai người.Nhưng mà Vân Thiên Vũ dùng sức chưởng Nam Chiêu công chúa một cái, bọn họ đều nhìn thấy được.Cho nên không ít người âm thầm bàn tàn, có phải Linh Nghi quận chúa quá độc đoán hay không.Nam Chiêu công chúa này tốt xấu gì cũng là Nam Chiêu công chúa, người ta chính là công chúa hòa thân, ngươi đánh người ta như vậy tóm lại là không thể nào nói nổi.Trong lúc nhất thời, trong nhà ngoài ngõ xôn xao cả lên.Bên đường phố, có hai cái tỳ nữ chạy lại đây, bọn họ là tỳ nữ của Nam Chiêu công chúa, hai người vừa xông tới, vội vàng nâng Nam Chiêu công chúa dậy, khẩn trương truy vấn: “Công chúa, người không sao chứ?”Nam Chiêu công chúa lắc đầu: “Ta không sao.”Nàng ta nói xong nhìn về phía Vân Thiên Vũ, xin lỗi Vân Thiên Vũ: “Thực xin lỗi, Linh Nghi quận chúa, ta không phải thành tâm gây thêm phiền toái cho ngươi, ta chỉ suy nghĩ đến hòa bình giữa hai nước.”Những lời này lại một lần nữa giúp Nam Chiêu công chúa giành được tình cảm tốt đẹp của bá tánh, dù sao suy nghĩ của bá tánh đều rất đơn thuần, không có nhiều tâm tư uẩn khúc như vậy.Mọi người nghe Nam Chiêu công chúa nói xong, đều cho rằng Nam Chiêu công chúa đại nghĩa, một lòng vì dân.Trái lại Linh Nghi quận chúa, chẳng những không suy nghĩ cho dân, còn muốn một mình bá chiếm Ly thân vương gia.Ly thân vương gia chính là thân vương, sao có thể chỉ cưới một thê, Linh Nghi quận chúa này có suy nghĩ quá khác thường.Hơn nữa nàng chẳng những suy nghĩ kỳ lạ, còn cậy sủng sinh kiêu, vì An thân vương phủ lão vương gia cùng An thân vương thế tử thương nàng, cho nên có chút xem thường người khác, Nam Chiêu công chúa chính là công chúa hòa thân.Nam Chiêu công chúa tất nhiên nghe được những lời của bá tánh trên đường phố, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.Vân Thiên Vũ, ta nhất định phải làm cho ngươi thân bại danh liệt, khiến ngươi sống không bằng chết.Nam Chiêu công chúa trong lòng muốn lần nữa xin lỗi Vân Thiên Vũ: “Thực xin lỗi, đã gây thêm phiền toái cho ngươi.”Nàng ta nói xong rồi nắm tay hai cung nữ trở về.Chỉ là bọn họ chỉ mới đi được vài bước,chợt nghe thấy tiếng một cung nữ trong số đó giật mình kêu lên: “Công chúa, người làm sao vậy? Tay người lạnh quá, sao người lại ra mồ hôi lạnh thế này? Có phải người bị bệnh đi.”Cung nữ vừa dứt lời, Nam Chiêu công chúa đột nhiên thống khổ kêu lên: “Ta thật là khó chịu, còn nữa hình như có thứ gì đó tiến vào thân thể ta.”

Chương 741: Thân bại danh liệt