Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 742: Gã là phó cảnh ngôn
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Nàng ta nói xong thì ngã xuống đất, hai cung nữ sợ hãi, la hoảng lên: “Công chúa, công chúa.”Nam Chiêu công chúa ngã trên mặt đất, s* s**ng mạch đập ngay tay.Nàng ta đang xem mạch cho chính mình.Xem mạch xong, nàng ta cất giọng nghẹn ngào nhìn phía về Vân Thiên Vũ trên xe ngựa.“Linh Nghi quận chúa, ngươi dùng huyết bọ cạp hạ độc ta, sao ngươi có thể hạ loại độc như vậy trong thân thể của ta chứ, ngươi, ngươi quá âm độc.”Trên đường phố, mọi người đều ngạc nhiên.Không thể nào.Linh Nghi quận chúa hạ độc huyết bọ cạp Nam Chiêu công chúa, còn hạ độc chính trong thân thể người đó.Thứ độc kia thực sự rất ghê tởm.Linh Nghi quận chúa tâm địa sao lại độc ác như vậy chứ.Trên xe ngựa Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ mắt lạnh nhìn Nam Chiêu công chúa đang ngã trên đất, thình lình quát lạnh: “Người đâu, lập tức vây quanh hiện trường.”Hắc Diệu vung tay lên, thủ hạ lúc trước mang đến bảo hộ Vân Thiên Vũ nhanh chóng hiện ra vây quanh hiện trường.Hắc Diệu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, xin chỉ thị Vân Thiên Vũ kế tiếp nên làm như thế nào làm.Vân Thiên Vũ ra mệnh lệnh: “Ngươi lập tức phái người đi tới trước Hình bộ để tỉnh Hình bộ thượng thư lại đây, đây chính là đại sự liên quan đến hai nước, bổn quận chúa cũng không dám đùa giỡn, Nam Chiêu công chúa nói bổn quận chúa hạ huyết bọ cạp nàng ta, nhưng bổn quận chúa không muốn gánh ác danh này, cho nên ngươi lập tức phái người đi mời Hình bộ thượng thư, để hắn tới điều tra rõ chuyện này.”Hắc Diệu lên tiếng sau, lập tức phái người đi mời Hình bộ thượng thư.Lúc này Nam Chiêu công chúa sắc mặt u ám thống khổ kêu to, thống khổ bất kham ôm lấy bụng.Từ bốn phía tất cả mọi người đều đứng xa xa vây quanh xem náo nhiệt.Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng người hạ huyết bọ cạp Nam Chiêu công chúa chính là Vân Thiên Vũ.Nhưng hiện tại thấy Vân Thiên Vũ trực tiếp cho người đi mời Hình bộ thượng thư tới, lại cảm thấy không phải Linh Nghi quận chúa hạ độc, nếu là nàng hạ độc, sao nàng còn phải đi mời Hình bộ thượng thư lại đây.Vào lúc mọi người đang khó xử, từ lầu hai bên đường phố đột nhiên có mấy bóng người nhảy xuống.Người cầm đầu lại chính là Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn.Gia Cát Cẩn sắc mặt lạnh lẽo băng hàn, đôi mắt tối tăm lạnh lùng nhìn về hướng Nam Chiêu công chúa.Đồ ngu ngốc, kêu ngươi diễn kịch, vậy mà cũng có thể tự hạ huyết bọ cạp chính mình, thật là nữ nhân ngu ngốc được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.Nam Chiêu thái tử lạnh lùng trừng mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất, thời điểm gã quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, ánh mắt đột nhiên ôn hòa đến cực điểm.Gã bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ, rất lâu vẫn không dời tầm mắt.Vân Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của gã, bất giác mi mắt nheo lại, Nam Chiêu thái tử nhìn nàng như vậy làm gì.Hơn nữa nàng cực kỳ không thích thần sắc của gã, bởi vì trong trí nhớ đã từng có người cũng có thần sắc dạng này.Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ như thế, trong lòng đột nhiên chùng xuống, cứ chùng xuống mãi.Nàng nghĩ tới chuyện Nam Chiêu công chúa trước kia mang đôi giày trượt băng khiêu vũ.Hơn nữa nàng ta còn có đàn thập diện mai phục.Những thứ đó đều là đồ vật hiện đại, vốn dĩ nàng cho rằng Nam Chiêu công chúa là người xuyên không, nhưng hiện tại xem ra người xuyên không căn bản không phải Nam Chiêu công chúa, mà là Nam Chiêu thái tử trước mặt.Mà gã không phải người nào khác, chính là Phó Cảnh Ngôn.Cho nên ngay từ lúc Nam Chiêu công chúa biểu diễn, Nam Chiêu thái tử vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.Kỳ thật gã đang thử, thử xem nàng có phải Vân Thiên Vũ hay không.Vân Thiên Vũ đang mãi suy nghĩ, Nam Chiêu thái tử trước mặt đột nhiên kích động tiến lên một bước: “Vũ Nhi, là ngươi đúng không?”“Ngươi biết không? Ta vẫn luôn đi tìm ngươi.”Vân Thiên Vũ nhanh chóng tỉnh táo trở lại, ngước mắt nhìn về phía Nam Chiêu thái tử, hiện tại nàng có thể khẳng định trăm phần trăm một chuyện, nam nhân trước mặt chính là Phó Cảnh Ngôn.Người này đã hại chết nghĩa phụ của nàng.Nếu không vì hắn hại chết nghĩa phụ nàng, nàng sẽ không tự bạo tinh phiến trên người.Nàng tự bạo tinh phiến chính là vì muốn nổ chết nam nhân này, chỉ là nàng không ngờ chính mình xuyên không, người nam nhân này cũng xuyên không tới đây.Nhưng mà nàng tuyệt đối sẽ không nhận gã.
Nàng ta nói xong thì ngã xuống đất, hai cung nữ sợ hãi, la hoảng lên: “Công chúa, công chúa.”
Nam Chiêu công chúa ngã trên mặt đất, s* s**ng mạch đập ngay tay.
Nàng ta đang xem mạch cho chính mình.
Xem mạch xong, nàng ta cất giọng nghẹn ngào nhìn phía về Vân Thiên Vũ trên xe ngựa.
“Linh Nghi quận chúa, ngươi dùng huyết bọ cạp hạ độc ta, sao ngươi có thể hạ loại độc như vậy trong thân thể của ta chứ, ngươi, ngươi quá âm độc.”
Trên đường phố, mọi người đều ngạc nhiên.
Không thể nào.
Linh Nghi quận chúa hạ độc huyết bọ cạp Nam Chiêu công chúa, còn hạ độc chính trong thân thể người đó.
Thứ độc kia thực sự rất ghê tởm.
Linh Nghi quận chúa tâm địa sao lại độc ác như vậy chứ.
Trên xe ngựa Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ mắt lạnh nhìn Nam Chiêu công chúa đang ngã trên đất, thình lình quát lạnh: “Người đâu, lập tức vây quanh hiện trường.”
Hắc Diệu vung tay lên, thủ hạ lúc trước mang đến bảo hộ Vân Thiên Vũ nhanh chóng hiện ra vây quanh hiện trường.
Hắc Diệu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, xin chỉ thị Vân Thiên Vũ kế tiếp nên làm như thế nào làm.
Vân Thiên Vũ ra mệnh lệnh: “Ngươi lập tức phái người đi tới trước Hình bộ để tỉnh Hình bộ thượng thư lại đây, đây chính là đại sự liên quan đến hai nước, bổn quận chúa cũng không dám đùa giỡn, Nam Chiêu công chúa nói bổn quận chúa hạ huyết bọ cạp nàng ta, nhưng bổn quận chúa không muốn gánh ác danh này, cho nên ngươi lập tức phái người đi mời Hình bộ thượng thư, để hắn tới điều tra rõ chuyện này.”
Hắc Diệu lên tiếng sau, lập tức phái người đi mời Hình bộ thượng thư.
Lúc này Nam Chiêu công chúa sắc mặt u ám thống khổ kêu to, thống khổ bất kham ôm lấy bụng.
Từ bốn phía tất cả mọi người đều đứng xa xa vây quanh xem náo nhiệt.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng người hạ huyết bọ cạp Nam Chiêu công chúa chính là Vân Thiên Vũ.
Nhưng hiện tại thấy Vân Thiên Vũ trực tiếp cho người đi mời Hình bộ thượng thư tới, lại cảm thấy không phải Linh Nghi quận chúa hạ độc, nếu là nàng hạ độc, sao nàng còn phải đi mời Hình bộ thượng thư lại đây.
Vào lúc mọi người đang khó xử, từ lầu hai bên đường phố đột nhiên có mấy bóng người nhảy xuống.
Người cầm đầu lại chính là Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn.
Gia Cát Cẩn sắc mặt lạnh lẽo băng hàn, đôi mắt tối tăm lạnh lùng nhìn về hướng Nam Chiêu công chúa.
Đồ ngu ngốc, kêu ngươi diễn kịch, vậy mà cũng có thể tự hạ huyết bọ cạp chính mình, thật là nữ nhân ngu ngốc được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Nam Chiêu thái tử lạnh lùng trừng mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất, thời điểm gã quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, ánh mắt đột nhiên ôn hòa đến cực điểm.
Gã bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ, rất lâu vẫn không dời tầm mắt.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của gã, bất giác mi mắt nheo lại, Nam Chiêu thái tử nhìn nàng như vậy làm gì.
Hơn nữa nàng cực kỳ không thích thần sắc của gã, bởi vì trong trí nhớ đã từng có người cũng có thần sắc dạng này.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ như thế, trong lòng đột nhiên chùng xuống, cứ chùng xuống mãi.
Nàng nghĩ tới chuyện Nam Chiêu công chúa trước kia mang đôi giày trượt băng khiêu vũ.
Hơn nữa nàng ta còn có đàn thập diện mai phục.
Những thứ đó đều là đồ vật hiện đại, vốn dĩ nàng cho rằng Nam Chiêu công chúa là người xuyên không, nhưng hiện tại xem ra người xuyên không căn bản không phải Nam Chiêu công chúa, mà là Nam Chiêu thái tử trước mặt.
Mà gã không phải người nào khác, chính là Phó Cảnh Ngôn.
Cho nên ngay từ lúc Nam Chiêu công chúa biểu diễn, Nam Chiêu thái tử vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Kỳ thật gã đang thử, thử xem nàng có phải Vân Thiên Vũ hay không.
Vân Thiên Vũ đang mãi suy nghĩ, Nam Chiêu thái tử trước mặt đột nhiên kích động tiến lên một bước: “Vũ Nhi, là ngươi đúng không?”
“Ngươi biết không? Ta vẫn luôn đi tìm ngươi.”
Vân Thiên Vũ nhanh chóng tỉnh táo trở lại, ngước mắt nhìn về phía Nam Chiêu thái tử, hiện tại nàng có thể khẳng định trăm phần trăm một chuyện, nam nhân trước mặt chính là Phó Cảnh Ngôn.
Người này đã hại chết nghĩa phụ của nàng.
Nếu không vì hắn hại chết nghĩa phụ nàng, nàng sẽ không tự bạo tinh phiến trên người.
Nàng tự bạo tinh phiến chính là vì muốn nổ chết nam nhân này, chỉ là nàng không ngờ chính mình xuyên không, người nam nhân này cũng xuyên không tới đây.
Nhưng mà nàng tuyệt đối sẽ không nhận gã.
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Nàng ta nói xong thì ngã xuống đất, hai cung nữ sợ hãi, la hoảng lên: “Công chúa, công chúa.”Nam Chiêu công chúa ngã trên mặt đất, s* s**ng mạch đập ngay tay.Nàng ta đang xem mạch cho chính mình.Xem mạch xong, nàng ta cất giọng nghẹn ngào nhìn phía về Vân Thiên Vũ trên xe ngựa.“Linh Nghi quận chúa, ngươi dùng huyết bọ cạp hạ độc ta, sao ngươi có thể hạ loại độc như vậy trong thân thể của ta chứ, ngươi, ngươi quá âm độc.”Trên đường phố, mọi người đều ngạc nhiên.Không thể nào.Linh Nghi quận chúa hạ độc huyết bọ cạp Nam Chiêu công chúa, còn hạ độc chính trong thân thể người đó.Thứ độc kia thực sự rất ghê tởm.Linh Nghi quận chúa tâm địa sao lại độc ác như vậy chứ.Trên xe ngựa Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ mắt lạnh nhìn Nam Chiêu công chúa đang ngã trên đất, thình lình quát lạnh: “Người đâu, lập tức vây quanh hiện trường.”Hắc Diệu vung tay lên, thủ hạ lúc trước mang đến bảo hộ Vân Thiên Vũ nhanh chóng hiện ra vây quanh hiện trường.Hắc Diệu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, xin chỉ thị Vân Thiên Vũ kế tiếp nên làm như thế nào làm.Vân Thiên Vũ ra mệnh lệnh: “Ngươi lập tức phái người đi tới trước Hình bộ để tỉnh Hình bộ thượng thư lại đây, đây chính là đại sự liên quan đến hai nước, bổn quận chúa cũng không dám đùa giỡn, Nam Chiêu công chúa nói bổn quận chúa hạ huyết bọ cạp nàng ta, nhưng bổn quận chúa không muốn gánh ác danh này, cho nên ngươi lập tức phái người đi mời Hình bộ thượng thư, để hắn tới điều tra rõ chuyện này.”Hắc Diệu lên tiếng sau, lập tức phái người đi mời Hình bộ thượng thư.Lúc này Nam Chiêu công chúa sắc mặt u ám thống khổ kêu to, thống khổ bất kham ôm lấy bụng.Từ bốn phía tất cả mọi người đều đứng xa xa vây quanh xem náo nhiệt.Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng người hạ huyết bọ cạp Nam Chiêu công chúa chính là Vân Thiên Vũ.Nhưng hiện tại thấy Vân Thiên Vũ trực tiếp cho người đi mời Hình bộ thượng thư tới, lại cảm thấy không phải Linh Nghi quận chúa hạ độc, nếu là nàng hạ độc, sao nàng còn phải đi mời Hình bộ thượng thư lại đây.Vào lúc mọi người đang khó xử, từ lầu hai bên đường phố đột nhiên có mấy bóng người nhảy xuống.Người cầm đầu lại chính là Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn.Gia Cát Cẩn sắc mặt lạnh lẽo băng hàn, đôi mắt tối tăm lạnh lùng nhìn về hướng Nam Chiêu công chúa.Đồ ngu ngốc, kêu ngươi diễn kịch, vậy mà cũng có thể tự hạ huyết bọ cạp chính mình, thật là nữ nhân ngu ngốc được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.Nam Chiêu thái tử lạnh lùng trừng mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất, thời điểm gã quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, ánh mắt đột nhiên ôn hòa đến cực điểm.Gã bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ, rất lâu vẫn không dời tầm mắt.Vân Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của gã, bất giác mi mắt nheo lại, Nam Chiêu thái tử nhìn nàng như vậy làm gì.Hơn nữa nàng cực kỳ không thích thần sắc của gã, bởi vì trong trí nhớ đã từng có người cũng có thần sắc dạng này.Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ như thế, trong lòng đột nhiên chùng xuống, cứ chùng xuống mãi.Nàng nghĩ tới chuyện Nam Chiêu công chúa trước kia mang đôi giày trượt băng khiêu vũ.Hơn nữa nàng ta còn có đàn thập diện mai phục.Những thứ đó đều là đồ vật hiện đại, vốn dĩ nàng cho rằng Nam Chiêu công chúa là người xuyên không, nhưng hiện tại xem ra người xuyên không căn bản không phải Nam Chiêu công chúa, mà là Nam Chiêu thái tử trước mặt.Mà gã không phải người nào khác, chính là Phó Cảnh Ngôn.Cho nên ngay từ lúc Nam Chiêu công chúa biểu diễn, Nam Chiêu thái tử vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.Kỳ thật gã đang thử, thử xem nàng có phải Vân Thiên Vũ hay không.Vân Thiên Vũ đang mãi suy nghĩ, Nam Chiêu thái tử trước mặt đột nhiên kích động tiến lên một bước: “Vũ Nhi, là ngươi đúng không?”“Ngươi biết không? Ta vẫn luôn đi tìm ngươi.”Vân Thiên Vũ nhanh chóng tỉnh táo trở lại, ngước mắt nhìn về phía Nam Chiêu thái tử, hiện tại nàng có thể khẳng định trăm phần trăm một chuyện, nam nhân trước mặt chính là Phó Cảnh Ngôn.Người này đã hại chết nghĩa phụ của nàng.Nếu không vì hắn hại chết nghĩa phụ nàng, nàng sẽ không tự bạo tinh phiến trên người.Nàng tự bạo tinh phiến chính là vì muốn nổ chết nam nhân này, chỉ là nàng không ngờ chính mình xuyên không, người nam nhân này cũng xuyên không tới đây.Nhưng mà nàng tuyệt đối sẽ không nhận gã.