Giọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.…
Chương 1086: Cạnh tranh bán đấu giá
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Nhưng bọn họ lại chọn ba phòng sát nhau, Vân Thiên Vũ ở phòng giữa, các nam nhân ở một phòng bên trái và một phòng bên phải, như vậy tựa hồ là vì bảo vệ Vân Thiên Vũ.Hành động như vậy, khiến nữ đội viên đi theo lần này càng thêm ghen ghét, trong lòng mỗi người đều ghen tị đến phát điên.Vân Thiên Vũ sau khi đi vào phòng liền nằm lên giường nghỉ ngơi. Tuy rằng dọc đường đi có hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai bảo vệ, nhưng nàng không thích cảm giác này, không phải là bởi vì tu vi linh lực của nàng thấp sao? Dựa vào cái gì mà phải chịu sự tức giận của những người đó chứ.Nàng nhất định phải nhanh chóng tu luyện bộ pháp, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sau đó hung hăng đánh vào mặt những người này.Vân Thiên Vũ đang ở trong phòng tức giận, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Nàng chậm rãi hỏi: "Ai đó?""Là ta, ta có thể vào không?"Người đến là Phượng Vô Nhai, Vân Thiên Vũ nghe tiếng của Phượng Vô Nhai, ý bảo y vào đi. Phượng Vô Nhai vừa đi vào liền nhìn thấy tâm trạng của Vân Thiên Vũ không tốt lắm.Y vừa nghĩ liền biết, Vũ nhi có thói quen muốn mạnh hơn người khác, hiện tại lại một lần nữa bị người khác cười nhạo châm chọc, đây đối với nàng mà nói là sự k*ch th*ch, tâm trạng của nàng làm sao có thể tốt được.Phượng Vô Nhai suy nghĩ, nhanh chóng nói: "Vũ nhi, ta đưa muội đi đến một chỗ để mở mang tầm mắt, thế nào?" "Chỗ nào?" Vân Thiên Vũ không có hứng thú.Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: "Chỗ bán đấu giá lớn nhất của Kim Giác Châu, lúc trước ta được tin, nghe nói buổi bán đấu giá sắp bắt đầu, rất nhiều người vội vàng chạy đến đó, muội biết không, nơi như Kim Giác Châu thường xuyên có hoạt động khai quật kho báu, cho nên trong phòng đấu giá sẽ có rất nhiều thứ tốt, không bằng chúng ta đi xem, nói không chừng có thể giành được một vài thứ tốt."Phượng Vô Nhai sau khi nói xong, Vân Thiên Vũ vẫn không có động tĩnh gì, nằm sấp trên giường không nhúc nhích. Phượng Vô Nhai cũng không nổi giận, còn nói thêm: "Nghe nói lần này bán đấu giá sẽ có bản đồ về kho báu Bạch Vân, nếu như có thể giành được bản đồ này, chúng ta nói không chừng thật sự có thể lấy được đồ tốt gì đó."Lời này trái lại thu hút sự chú ý của Vân Thiên Vũ.Nàng hơi tò mò về kho báu Bạch Vân, rất muốn nhìn xem kho báu Bạch Vân một lần. Sự tò mò thế này đã vượt qua tính cách của nàng, giống như có một bản thân khác cmar thấy rất hứng thú với kho báu Bạch Vân này. "Được, vậy chúng ta đi xem đi."Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, nghĩ tới những thứ này nhất định rất mắc, cho nên vẻ mặt nàng vô lại nhìn Phượng Vô Nhai nói: "Trên người ta không có nhiều tiền, đến lúc đó nếu ta giành đồ, huynh có trả hộ giùm ta không?""Được, muội nhìn trúng cái gì, ta liền trả tiền cho đồ bán đấu giá đó." Phượng Vô Nhai nói xong, ngoài cửa một giọng nói lạnh lùng lập tức truyền đến."Ngươi nói gì vậy, nàng ấy là người của Viêm Minh ta, nếu nàng ấy muốn giành đồ cũng là do ta trả tiền, liên quan gì đến ngươi."Tiêu Cửu Uyên sắc mặt sa sầm từ ngoài cửa lớn đi vào, phía sau hắn còn có Cổ Dao. Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên sắc mặt sa sầm xuất hiện, không khỏi có chút chột dạ, nàng nhanh chóng ngồi dậy, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Ngươi cũng đi đến chỗ bán đấu giá sao? Vậy chúng ta cùng đi."Tiêu Cửu Uyên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lườm Phượng Vô Nhai.Phượng Vô Nhai lười biếng nhướn lông mày, vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Y là người thông minh, cho nên còn lâu mới nhiều lời với tên này, để tránh một lời không hợp liền động thủ. Lúc này bọn họ vẫn nên bồi dưỡng tinh lực để đối phó với người khác thì tốt hơn.Tiêu Cửu Uyên thấy Phượng Vô Nhai không nói gì, dần dần cũng không nói chuyện, quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ, hắn bất mãn nhíu mày nói: "Không phải không cho ngươi đến gần người ở bên ngoài Viêm Minh sao? Tại sao lại đến gần tên này nữa rồi."
Nhưng bọn họ lại chọn ba phòng sát nhau, Vân Thiên Vũ ở phòng giữa, các nam nhân ở một phòng bên trái và một phòng bên phải, như vậy tựa hồ là vì bảo vệ Vân Thiên Vũ.
Hành động như vậy, khiến nữ đội viên đi theo lần này càng thêm ghen ghét, trong lòng mỗi người đều ghen tị đến phát điên.
Vân Thiên Vũ sau khi đi vào phòng liền nằm lên giường nghỉ ngơi.
Tuy rằng dọc đường đi có hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai bảo vệ, nhưng nàng không thích cảm giác này, không phải là bởi vì tu vi linh lực của nàng thấp sao? Dựa vào cái gì mà phải chịu sự tức giận của những người đó chứ.
Nàng nhất định phải nhanh chóng tu luyện bộ pháp, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sau đó hung hăng đánh vào mặt những người này.
Vân Thiên Vũ đang ở trong phòng tức giận, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Nàng chậm rãi hỏi: "Ai đó?"
"Là ta, ta có thể vào không?"
Người đến là Phượng Vô Nhai, Vân Thiên Vũ nghe tiếng của Phượng Vô Nhai, ý bảo y vào đi.
Phượng Vô Nhai vừa đi vào liền nhìn thấy tâm trạng của Vân Thiên Vũ không tốt lắm.
Y vừa nghĩ liền biết, Vũ nhi có thói quen muốn mạnh hơn người khác, hiện tại lại một lần nữa bị người khác cười nhạo châm chọc, đây đối với nàng mà nói là sự k*ch th*ch, tâm trạng của nàng làm sao có thể tốt được.
Phượng Vô Nhai suy nghĩ, nhanh chóng nói: "Vũ nhi, ta đưa muội đi đến một chỗ để mở mang tầm mắt, thế nào?"
"Chỗ nào?" Vân Thiên Vũ không có hứng thú.
Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: "Chỗ bán đấu giá lớn nhất của Kim Giác Châu, lúc trước ta được tin, nghe nói buổi bán đấu giá sắp bắt đầu, rất nhiều người vội vàng chạy đến đó, muội biết không, nơi như Kim Giác Châu thường xuyên có hoạt động khai quật kho báu, cho nên trong phòng đấu giá sẽ có rất nhiều thứ tốt, không bằng chúng ta đi xem, nói không chừng có thể giành được một vài thứ tốt."
Phượng Vô Nhai sau khi nói xong, Vân Thiên Vũ vẫn không có động tĩnh gì, nằm sấp trên giường không nhúc nhích.
Phượng Vô Nhai cũng không nổi giận, còn nói thêm: "Nghe nói lần này bán đấu giá sẽ có bản đồ về kho báu Bạch Vân, nếu như có thể giành được bản đồ này, chúng ta nói không chừng thật sự có thể lấy được đồ tốt gì đó."
Lời này trái lại thu hút sự chú ý của Vân Thiên Vũ.
Nàng hơi tò mò về kho báu Bạch Vân, rất muốn nhìn xem kho báu Bạch Vân một lần. Sự tò mò thế này đã vượt qua tính cách của nàng, giống như có một bản thân khác cmar thấy rất hứng thú với kho báu Bạch Vân này.
"Được, vậy chúng ta đi xem đi."
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, nghĩ tới những thứ này nhất định rất mắc, cho nên vẻ mặt nàng vô lại nhìn Phượng Vô Nhai nói: "Trên người ta không có nhiều tiền, đến lúc đó nếu ta giành đồ, huynh có trả hộ giùm ta không?"
"Được, muội nhìn trúng cái gì, ta liền trả tiền cho đồ bán đấu giá đó."
Phượng Vô Nhai nói xong, ngoài cửa một giọng nói lạnh lùng lập tức truyền đến.
"Ngươi nói gì vậy, nàng ấy là người của Viêm Minh ta, nếu nàng ấy muốn giành đồ cũng là do ta trả tiền, liên quan gì đến ngươi."
Tiêu Cửu Uyên sắc mặt sa sầm từ ngoài cửa lớn đi vào, phía sau hắn còn có Cổ Dao.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên sắc mặt sa sầm xuất hiện, không khỏi có chút chột dạ, nàng nhanh chóng ngồi dậy, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Ngươi cũng đi đến chỗ bán đấu giá sao? Vậy chúng ta cùng đi."
Tiêu Cửu Uyên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lườm Phượng Vô Nhai.
Phượng Vô Nhai lười biếng nhướn lông mày, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.
Y là người thông minh, cho nên còn lâu mới nhiều lời với tên này, để tránh một lời không hợp liền động thủ. Lúc này bọn họ vẫn nên bồi dưỡng tinh lực để đối phó với người khác thì tốt hơn.
Tiêu Cửu Uyên thấy Phượng Vô Nhai không nói gì, dần dần cũng không nói chuyện, quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ, hắn bất mãn nhíu mày nói: "Không phải không cho ngươi đến gần người ở bên ngoài Viêm Minh sao? Tại sao lại đến gần tên này nữa rồi."
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu ThưTác giả: Ngư Tiểu ĐồngTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiọt giọt. Vân Thiên Vũ cảm thấy có âm thanh vang bên tai mình, nàng cố gắng mở mắt. Nhìn thấy là một chiếc đồng hồ đung đưa. Hướng tới là một khuôn mặt phóng đại tinh xảo, lông mày đen chau chuốt tinh tế, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu, phía dưới sống nũi thẳng tắp là bờ môi khêu gợi, giờ phút này đôi môi bày ra độ cong duyên dáng, đang cười yếu ớt nhìn nàng. Thấy nàng mở mắt, dịu dàng nói: “Vũ nhi ngươi đã tỉnh?” Vân Thiên Vũ cau mày nhìn hắn, muốn ngồi dậy. Nhưng nàng vừa động mới phát hiện ra một chuyện đáng sợ, nàng bị người dùng xích sắt khóa trên một cái giường, tay chân đều bị khóa lại, vừa động cũng không nhúc nhích được. Vẻ mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, thật nhanh ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: Dao Quang, ngươi đang làm gì?” Dao Quang, là nam nhân nàng ba tháng trước nhặt về, nàng sở dĩ nhặt hắn về, là bởi vì hắn hôn mê ở hiện trường cha nuôi chết, nàng muốn tra rõ cha nuôi chết như thế nào, cho nên liền đem hắn về, chẳng qua là hắn mất trí nhớ.… Nhưng bọn họ lại chọn ba phòng sát nhau, Vân Thiên Vũ ở phòng giữa, các nam nhân ở một phòng bên trái và một phòng bên phải, như vậy tựa hồ là vì bảo vệ Vân Thiên Vũ.Hành động như vậy, khiến nữ đội viên đi theo lần này càng thêm ghen ghét, trong lòng mỗi người đều ghen tị đến phát điên.Vân Thiên Vũ sau khi đi vào phòng liền nằm lên giường nghỉ ngơi. Tuy rằng dọc đường đi có hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai bảo vệ, nhưng nàng không thích cảm giác này, không phải là bởi vì tu vi linh lực của nàng thấp sao? Dựa vào cái gì mà phải chịu sự tức giận của những người đó chứ.Nàng nhất định phải nhanh chóng tu luyện bộ pháp, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sau đó hung hăng đánh vào mặt những người này.Vân Thiên Vũ đang ở trong phòng tức giận, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Nàng chậm rãi hỏi: "Ai đó?""Là ta, ta có thể vào không?"Người đến là Phượng Vô Nhai, Vân Thiên Vũ nghe tiếng của Phượng Vô Nhai, ý bảo y vào đi. Phượng Vô Nhai vừa đi vào liền nhìn thấy tâm trạng của Vân Thiên Vũ không tốt lắm.Y vừa nghĩ liền biết, Vũ nhi có thói quen muốn mạnh hơn người khác, hiện tại lại một lần nữa bị người khác cười nhạo châm chọc, đây đối với nàng mà nói là sự k*ch th*ch, tâm trạng của nàng làm sao có thể tốt được.Phượng Vô Nhai suy nghĩ, nhanh chóng nói: "Vũ nhi, ta đưa muội đi đến một chỗ để mở mang tầm mắt, thế nào?" "Chỗ nào?" Vân Thiên Vũ không có hứng thú.Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: "Chỗ bán đấu giá lớn nhất của Kim Giác Châu, lúc trước ta được tin, nghe nói buổi bán đấu giá sắp bắt đầu, rất nhiều người vội vàng chạy đến đó, muội biết không, nơi như Kim Giác Châu thường xuyên có hoạt động khai quật kho báu, cho nên trong phòng đấu giá sẽ có rất nhiều thứ tốt, không bằng chúng ta đi xem, nói không chừng có thể giành được một vài thứ tốt."Phượng Vô Nhai sau khi nói xong, Vân Thiên Vũ vẫn không có động tĩnh gì, nằm sấp trên giường không nhúc nhích. Phượng Vô Nhai cũng không nổi giận, còn nói thêm: "Nghe nói lần này bán đấu giá sẽ có bản đồ về kho báu Bạch Vân, nếu như có thể giành được bản đồ này, chúng ta nói không chừng thật sự có thể lấy được đồ tốt gì đó."Lời này trái lại thu hút sự chú ý của Vân Thiên Vũ.Nàng hơi tò mò về kho báu Bạch Vân, rất muốn nhìn xem kho báu Bạch Vân một lần. Sự tò mò thế này đã vượt qua tính cách của nàng, giống như có một bản thân khác cmar thấy rất hứng thú với kho báu Bạch Vân này. "Được, vậy chúng ta đi xem đi."Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, nghĩ tới những thứ này nhất định rất mắc, cho nên vẻ mặt nàng vô lại nhìn Phượng Vô Nhai nói: "Trên người ta không có nhiều tiền, đến lúc đó nếu ta giành đồ, huynh có trả hộ giùm ta không?""Được, muội nhìn trúng cái gì, ta liền trả tiền cho đồ bán đấu giá đó." Phượng Vô Nhai nói xong, ngoài cửa một giọng nói lạnh lùng lập tức truyền đến."Ngươi nói gì vậy, nàng ấy là người của Viêm Minh ta, nếu nàng ấy muốn giành đồ cũng là do ta trả tiền, liên quan gì đến ngươi."Tiêu Cửu Uyên sắc mặt sa sầm từ ngoài cửa lớn đi vào, phía sau hắn còn có Cổ Dao. Vân Thiên Vũ vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên sắc mặt sa sầm xuất hiện, không khỏi có chút chột dạ, nàng nhanh chóng ngồi dậy, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Ngươi cũng đi đến chỗ bán đấu giá sao? Vậy chúng ta cùng đi."Tiêu Cửu Uyên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lườm Phượng Vô Nhai.Phượng Vô Nhai lười biếng nhướn lông mày, vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Y là người thông minh, cho nên còn lâu mới nhiều lời với tên này, để tránh một lời không hợp liền động thủ. Lúc này bọn họ vẫn nên bồi dưỡng tinh lực để đối phó với người khác thì tốt hơn.Tiêu Cửu Uyên thấy Phượng Vô Nhai không nói gì, dần dần cũng không nói chuyện, quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ, hắn bất mãn nhíu mày nói: "Không phải không cho ngươi đến gần người ở bên ngoài Viêm Minh sao? Tại sao lại đến gần tên này nữa rồi."