Từng nốt nhạc réo rắt tuôn ra từ đầu ngón tay thon dài của Mặc Triết tạo thành khúc piano ngân vang quyến rũ lòng người. Tiếng đàn tựa như làn nước trong vắt của con sông Đa-Nuýp[1] lẳng lặng chảy xuôi qua chân núi khắc họa thành một bức tranh tuyệt đẹp. Đó rõ ràng là một khúc nhạc thanh tĩnh, nhưng dưới bàn tay của anh lại trở thành một giai điệu bi thương. Bầu trời sau một hồi âm u thì bắt đầu mưa phùn. Ánh mắt của Mặc Triết gợn nỗi ưu sầu, đầu ngón tay vẫn không ngớt đàn lên những giai điệu tuyệt đẹp. Giữa khúc piano u buồn ấy, anh khẽ thốt lên, "Trời mưa". Lúc này, tôi đang chép lấy chép để luận văn sắp phải nộp, nên không thèm nghĩ ngợi nói qua quýt một câu, "Em biết rồi". Khúc piano càng lúc càng trở nên sầu não, anh nói nhàn nhạt, "Cơn mưa màu đỏ, đỏ như máu vậy". "Biết, biết rồi!". Hả, mưa màu đỏ? Chuyện quái gì vậy? Bỗng chốc anh đàn một nốt nhạc trầm, giọng nói chất chứa buồn bã, bi thương, "Nhóc con, em chẳng biết gì cả". Ánh mặt trời lọt qua khe hở cửa sổ, chiếu vào khuôn…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...