Từng nốt nhạc réo rắt tuôn ra từ đầu ngón tay thon dài của Mặc Triết tạo thành khúc piano ngân vang quyến rũ lòng người. Tiếng đàn tựa như làn nước trong vắt của con sông Đa-Nuýp[1] lẳng lặng chảy xuôi qua chân núi khắc họa thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Trong trường học, danh tiếng của Khưu Chương luôn luôn chói lọi, cao cả trượng, biến cậu trở thành truyền thuyết. Năm thứ nhất đã là hội trưởng hội học sinh cũng nam sinh đẹp trai nhất trường…. những hào quang đó tập trung ở một người, đó chính là Khưu Chương.