Lúc ta về đến "Tại Nhân Gian", Tiết đã dậy rồi. Các thị tỳ đang giúp nàng chải tóc, chiếc lược ngà voi lướt qua từng sợi tóc một cách tinh tế, tỉ mỉ. Tóc và lược cùng màu. Đằng sau bức mành buông rủ, một đội ngũ xếp hàng dài. Thuộc hạ của nàng thay phiên nhau tiến lên bẩm báo sự tình. Tiết nhắm mắt lại, lắng nghe. Bọn thị tỳ đem các món trang sức ngọc bích gắn lên mái tóc của nàng, không dám có một tia sơ sẩy. Ai cũng biết, Tiết là người xem trọng thể diện. Điều này cùng với võ công của nàng đều nổi danh như nhau. Ta yên lặng đứng một bên. Ở khoảng cách gần như vậy giúp cho ta nhìn thấy một vài chi tiết mà trước đây ta không thấy rõ: ví như, khóe mắt của nàng đã có vài nếp nhăn nhỏ, làn da của nàng tái nhợt như có bệnh, tay nàng gầy đến nỗi trơ xương… Tiết già rồi. Dù cho đã từng xinh đẹp đến thế nào, sắc nước hương trời đến thế nào, một khi đã dấn thân sâu vào chốn giang hồ thì vẫn luôn già nhanh hơn so với người bình thường. Một số người lục tục lui ra, một số khác lại từ bên ngoài…

Chương 7

Tiết · MêTác giả: Thập Tứ KhuyếtTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhLúc ta về đến "Tại Nhân Gian", Tiết đã dậy rồi. Các thị tỳ đang giúp nàng chải tóc, chiếc lược ngà voi lướt qua từng sợi tóc một cách tinh tế, tỉ mỉ. Tóc và lược cùng màu. Đằng sau bức mành buông rủ, một đội ngũ xếp hàng dài. Thuộc hạ của nàng thay phiên nhau tiến lên bẩm báo sự tình. Tiết nhắm mắt lại, lắng nghe. Bọn thị tỳ đem các món trang sức ngọc bích gắn lên mái tóc của nàng, không dám có một tia sơ sẩy. Ai cũng biết, Tiết là người xem trọng thể diện. Điều này cùng với võ công của nàng đều nổi danh như nhau. Ta yên lặng đứng một bên. Ở khoảng cách gần như vậy giúp cho ta nhìn thấy một vài chi tiết mà trước đây ta không thấy rõ: ví như, khóe mắt của nàng đã có vài nếp nhăn nhỏ, làn da của nàng tái nhợt như có bệnh, tay nàng gầy đến nỗi trơ xương… Tiết già rồi. Dù cho đã từng xinh đẹp đến thế nào, sắc nước hương trời đến thế nào, một khi đã dấn thân sâu vào chốn giang hồ thì vẫn luôn già nhanh hơn so với người bình thường. Một số người lục tục lui ra, một số khác lại từ bên ngoài… Tiếng bước chân vang lên vội vã, trước khi chớp mắt vẫn còn ở rất xa, vừa chớp mắt một cái, đã đến ngay trước mặt.Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiết mũ áo sang trọng lại vì hoảng loạn mà trở nên xộc xệch.Nàng vừa thấy ta, nét mặt trở nên nhẹ nhõm, thư thả hẳn."Mê, thì ra ngươi đã đến rồi.""Mê, ngươi có biết không, yến tiệc hôm nay có rất nhiều người, nhưng ta tìm tới tìm lui, chỉ mỗi mình ngươi là không tìm thấy.""Mê, ta không thấy ngươi, liền cảm thấy thật lo lắng.""Mê, ngươi đã hứa với ta là vĩnh viễn sẽ không rời xa ta. Trên thế gian này, chỉ có mình ngươi sẽ không bỏ rơi ta, đúng vậy không?""Mê, tại sao ngươi lại không nói chuyện? Tại sao lại lại im lặng như thế?"Ta có thể nói gì đây?Cho đến phút này, ta còn có thể nói gì nữa đây?Ta nhìn thằng vào người mà mình yêu thương nhất. Nàng chỉ ở ngay trước mắt ta thôi, rõ ràng khoảng cách ấy gần như gang tấc, vậy mà lại cảm giác như xa cách cả một đời.Ta chầm chậm nâng cánh tay phải lên, rồi đem bàn tay giấu trong vạt áo giơ thẳng ra, chìa đến trước mặt nàng.Trên cổ tay, một vết thương sâu hoắm, có thể nhìn thấy xương trắng rợn người.Thế nhưng, không có máu.Một giọt cũng không.Bởi vì, máu đã chảy cạn rồi.Tiết chấn động, hét lên: "Đã xảy ra chuyện gì? Mê, đã xảy ra chuyện gì?"Tiết, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra sao?Tiết, nàng có còn nhớ lúc trước nàng bảo ta đi đưa thư hay không?Tiết, nàng nghĩ xem vì sao Tô Vọng Ngôn lại hứa đến ứng chiến chứ?Tiết lắc đầu, biểu tình mê mang hỗn loạn, bất lực giống như một đứa trẻ.Ta nhìn nàng, chợt nhớ đến ngày hôm đó——Ngày hôm đó, ta đến Vong Thế Cư đưa thư cho Tô Vọng Ngôn, y không chịu nhận thư, cũng không chịu tham chiến. Cho nên, ta đã lấy ra nửa đoạn Khinh Bạc còn lại, tự cắt vào cổ tay mình, để máu thấm ướt đất.Ta nói với y: Ngươi đã cứu ta, cho nên, bây giờ ta đem mạng trả lại cho ngươi.Ta nói với y: Ta sắp chết rồi, nhưng đứa nhỏ đó vẫn còn rất trẻ, tương lai của hắn vẫn còn một chặng đường rất dài cần phải đi, tiền đồ rộng mở.Ta nói với y: Tô Vọng Ngôn, hãy dùng thanh danh của ngươi đi tạo dựng nghiệp lớn cho hắn đi. Hắn thích hợp với giang hồ hơn ngươi.Máu phun ra như suối, thị giác của ta càng lúc càng mơ hồ, mang máng nhìn thấy y phóng tới ôm lấy ta, nhưng gương mặt của y đã không còn rõ ràng nữa rồi.Ta chưa từng nghĩ qua, một người mà ta hết lòng hết dạ yêu thương, có một ngày, ta lại quên mất diện mạo của hắn.Hắn liều mạng giúp ta cầm máu, sau đó lại gọi tên ta. Hắn đã gọi gì vậy nhỉ? Cuối cùng thì đã gọi tên gì? Là gì vậy?A…ta đã nhớ ra rồi, tên mà hắn gọi là——"Tiết Mê! Tiết Mê! Tiết Mê——"

Tiếng bước chân vang lên vội vã, trước khi chớp mắt vẫn còn ở rất xa, vừa chớp mắt một cái, đã đến ngay trước mặt.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiết mũ áo sang trọng lại vì hoảng loạn mà trở nên xộc xệch.

Nàng vừa thấy ta, nét mặt trở nên nhẹ nhõm, thư thả hẳn.

"Mê, thì ra ngươi đã đến rồi."

"Mê, ngươi có biết không, yến tiệc hôm nay có rất nhiều người, nhưng ta tìm tới tìm lui, chỉ mỗi mình ngươi là không tìm thấy."

"Mê, ta không thấy ngươi, liền cảm thấy thật lo lắng."

"Mê, ngươi đã hứa với ta là vĩnh viễn sẽ không rời xa ta. Trên thế gian này, chỉ có mình ngươi sẽ không bỏ rơi ta, đúng vậy không?"

"Mê, tại sao ngươi lại không nói chuyện? Tại sao lại lại im lặng như thế?"

Ta có thể nói gì đây?

Cho đến phút này, ta còn có thể nói gì nữa đây?

Ta nhìn thằng vào người mà mình yêu thương nhất. Nàng chỉ ở ngay trước mắt ta thôi, rõ ràng khoảng cách ấy gần như gang tấc, vậy mà lại cảm giác như xa cách cả một đời.

Ta chầm chậm nâng cánh tay phải lên, rồi đem bàn tay giấu trong vạt áo giơ thẳng ra, chìa đến trước mặt nàng.

Trên cổ tay, một vết thương sâu hoắm, có thể nhìn thấy xương trắng rợn người.

Thế nhưng, không có máu.

Một giọt cũng không.

Bởi vì, máu đã chảy cạn rồi.

Tiết chấn động, hét lên: "Đã xảy ra chuyện gì? Mê, đã xảy ra chuyện gì?"

Tiết, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra sao?

Tiết, nàng có còn nhớ lúc trước nàng bảo ta đi đưa thư hay không?

Tiết, nàng nghĩ xem vì sao Tô Vọng Ngôn lại hứa đến ứng chiến chứ?

Tiết lắc đầu, biểu tình mê mang hỗn loạn, bất lực giống như một đứa trẻ.

Ta nhìn nàng, chợt nhớ đến ngày hôm đó——

Ngày hôm đó, ta đến Vong Thế Cư đưa thư cho Tô Vọng Ngôn, y không chịu nhận thư, cũng không chịu tham chiến. Cho nên, ta đã lấy ra nửa đoạn Khinh Bạc còn lại, tự cắt vào cổ tay mình, để máu thấm ướt đất.

Ta nói với y: Ngươi đã cứu ta, cho nên, bây giờ ta đem mạng trả lại cho ngươi.

Ta nói với y: Ta sắp chết rồi, nhưng đứa nhỏ đó vẫn còn rất trẻ, tương lai của hắn vẫn còn một chặng đường rất dài cần phải đi, tiền đồ rộng mở.

Ta nói với y: Tô Vọng Ngôn, hãy dùng thanh danh của ngươi đi tạo dựng nghiệp lớn cho hắn đi. Hắn thích hợp với giang hồ hơn ngươi.

Máu phun ra như suối, thị giác của ta càng lúc càng mơ hồ, mang máng nhìn thấy y phóng tới ôm lấy ta, nhưng gương mặt của y đã không còn rõ ràng nữa rồi.

Ta chưa từng nghĩ qua, một người mà ta hết lòng hết dạ yêu thương, có một ngày, ta lại quên mất diện mạo của hắn.

Hắn liều mạng giúp ta cầm máu, sau đó lại gọi tên ta. Hắn đã gọi gì vậy nhỉ? Cuối cùng thì đã gọi tên gì? Là gì vậy?

A…ta đã nhớ ra rồi, tên mà hắn gọi là——

"Tiết Mê! Tiết Mê! Tiết Mê——"

Tiết · MêTác giả: Thập Tứ KhuyếtTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhLúc ta về đến "Tại Nhân Gian", Tiết đã dậy rồi. Các thị tỳ đang giúp nàng chải tóc, chiếc lược ngà voi lướt qua từng sợi tóc một cách tinh tế, tỉ mỉ. Tóc và lược cùng màu. Đằng sau bức mành buông rủ, một đội ngũ xếp hàng dài. Thuộc hạ của nàng thay phiên nhau tiến lên bẩm báo sự tình. Tiết nhắm mắt lại, lắng nghe. Bọn thị tỳ đem các món trang sức ngọc bích gắn lên mái tóc của nàng, không dám có một tia sơ sẩy. Ai cũng biết, Tiết là người xem trọng thể diện. Điều này cùng với võ công của nàng đều nổi danh như nhau. Ta yên lặng đứng một bên. Ở khoảng cách gần như vậy giúp cho ta nhìn thấy một vài chi tiết mà trước đây ta không thấy rõ: ví như, khóe mắt của nàng đã có vài nếp nhăn nhỏ, làn da của nàng tái nhợt như có bệnh, tay nàng gầy đến nỗi trơ xương… Tiết già rồi. Dù cho đã từng xinh đẹp đến thế nào, sắc nước hương trời đến thế nào, một khi đã dấn thân sâu vào chốn giang hồ thì vẫn luôn già nhanh hơn so với người bình thường. Một số người lục tục lui ra, một số khác lại từ bên ngoài… Tiếng bước chân vang lên vội vã, trước khi chớp mắt vẫn còn ở rất xa, vừa chớp mắt một cái, đã đến ngay trước mặt.Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiết mũ áo sang trọng lại vì hoảng loạn mà trở nên xộc xệch.Nàng vừa thấy ta, nét mặt trở nên nhẹ nhõm, thư thả hẳn."Mê, thì ra ngươi đã đến rồi.""Mê, ngươi có biết không, yến tiệc hôm nay có rất nhiều người, nhưng ta tìm tới tìm lui, chỉ mỗi mình ngươi là không tìm thấy.""Mê, ta không thấy ngươi, liền cảm thấy thật lo lắng.""Mê, ngươi đã hứa với ta là vĩnh viễn sẽ không rời xa ta. Trên thế gian này, chỉ có mình ngươi sẽ không bỏ rơi ta, đúng vậy không?""Mê, tại sao ngươi lại không nói chuyện? Tại sao lại lại im lặng như thế?"Ta có thể nói gì đây?Cho đến phút này, ta còn có thể nói gì nữa đây?Ta nhìn thằng vào người mà mình yêu thương nhất. Nàng chỉ ở ngay trước mắt ta thôi, rõ ràng khoảng cách ấy gần như gang tấc, vậy mà lại cảm giác như xa cách cả một đời.Ta chầm chậm nâng cánh tay phải lên, rồi đem bàn tay giấu trong vạt áo giơ thẳng ra, chìa đến trước mặt nàng.Trên cổ tay, một vết thương sâu hoắm, có thể nhìn thấy xương trắng rợn người.Thế nhưng, không có máu.Một giọt cũng không.Bởi vì, máu đã chảy cạn rồi.Tiết chấn động, hét lên: "Đã xảy ra chuyện gì? Mê, đã xảy ra chuyện gì?"Tiết, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra sao?Tiết, nàng có còn nhớ lúc trước nàng bảo ta đi đưa thư hay không?Tiết, nàng nghĩ xem vì sao Tô Vọng Ngôn lại hứa đến ứng chiến chứ?Tiết lắc đầu, biểu tình mê mang hỗn loạn, bất lực giống như một đứa trẻ.Ta nhìn nàng, chợt nhớ đến ngày hôm đó——Ngày hôm đó, ta đến Vong Thế Cư đưa thư cho Tô Vọng Ngôn, y không chịu nhận thư, cũng không chịu tham chiến. Cho nên, ta đã lấy ra nửa đoạn Khinh Bạc còn lại, tự cắt vào cổ tay mình, để máu thấm ướt đất.Ta nói với y: Ngươi đã cứu ta, cho nên, bây giờ ta đem mạng trả lại cho ngươi.Ta nói với y: Ta sắp chết rồi, nhưng đứa nhỏ đó vẫn còn rất trẻ, tương lai của hắn vẫn còn một chặng đường rất dài cần phải đi, tiền đồ rộng mở.Ta nói với y: Tô Vọng Ngôn, hãy dùng thanh danh của ngươi đi tạo dựng nghiệp lớn cho hắn đi. Hắn thích hợp với giang hồ hơn ngươi.Máu phun ra như suối, thị giác của ta càng lúc càng mơ hồ, mang máng nhìn thấy y phóng tới ôm lấy ta, nhưng gương mặt của y đã không còn rõ ràng nữa rồi.Ta chưa từng nghĩ qua, một người mà ta hết lòng hết dạ yêu thương, có một ngày, ta lại quên mất diện mạo của hắn.Hắn liều mạng giúp ta cầm máu, sau đó lại gọi tên ta. Hắn đã gọi gì vậy nhỉ? Cuối cùng thì đã gọi tên gì? Là gì vậy?A…ta đã nhớ ra rồi, tên mà hắn gọi là——"Tiết Mê! Tiết Mê! Tiết Mê——"

Chương 7