“Cái gì? Cảnh gia muốn từ hôn?” Tiếng đập bàn vang lên, làm kinh động đến Giang Dạ Bạch đang mơ mơ màng màng ngủ gật phía sau bức rèm. Nàng dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy bên cầm án(1), nhân tiện đưa ánh mắt dò hỏi về phía nha hoàn bên cạnh.
Linh đường Mạc phủ. Gió đông qua mành, tuyết trắng ngoài song. Một thân mai già, tuyết hoa sáng lạn. Một vị thiếu hiệp tiến đến trước hương án, bạch y như ngọc, cổ áo lót lông cừu.
"Thần linh trên cao, Bồ Tát phù hộ để Lăng Nhi nhà ta có thể thuận thuận lợi lợi mà gả cho một lang quân như ý, quan cao hiển hách, tiền đồ như cẩm, mặc kim mang ngân, giàu có cả đời..." Mõ tùng tùng vang.
Khi Tô Noãn cùng chị ngồi trên chiếc xe hòm dài sang trọng đầu tiên cô thấy trong đời chạy vào biệt thự, là một ngày trời đẹp nắng trong, đối với đầu mùa đông mà nói thật quá đỗi tươi đẹp.
Lúc ta về đến "Tại Nhân Gian", Tiết đã dậy rồi. Các thị tỳ đang giúp nàng chải tóc, chiếc lược ngà voi lướt qua từng sợi tóc một cách tinh tế, tỉ mỉ. Tóc và lược cùng màu.
Trong buổi tiệc rượu, một nhóm người đang chơi trò “quốc vương, nô lệ, và dân thường.”
Vận mệnh rốt cuộc có chuyển ngoặt không? Hay cái chúng ta tưởng là chuyển biến lớn, chẳng qua là kết quả của các loại nhân duyên nước chảy tất thành mương. Nước mắt tồn tại vì điều gì? Có phải không khóc, là có thể thoát khỏi bi  thương chăng?
Chuyển ngữ: Nhật Nguyệt Phong Hoa ⋆⋆⋆ Ta có rượu ngon, mở tiệc đãi khách lòng vui. (Tiểu Nhã - Lộc Minh)(1) Tạ Trường Yến vĩnh viễn không thể nào quên lần cuối cùng gặp mặt tam đường tỷ. Đầu hạ sương khói mịt mờ, lá dương liễu bay khắp trời.