Vận mệnh rốt cuộc có chuyển ngoặt không?

Hay cái chúng ta tưởng là chuyển biến

lớn, chẳng qua là kết quả của các loại nhân

duyên nước chảy tất thành mương.

Nước mắt tồn tại vì điều gì?

Có phải không khóc, là có thể thoát khỏi bi 

thương chăng?

Chuyển ngữ: Nhật Nguyệt Phong Hoa

⋆⋆⋆

Ta có rượu ngon, mở tiệc đãi khách lòng vui.

(Tiểu Nhã - Lộc Minh)(1)

Tạ Trường Yến vĩnh viễn không thể nào quên lần cuối cùng gặp mặt tam đường tỷ.

Đầu hạ sương khói mịt mờ, lá dương liễu bay khắp trời.

Điếm tiểu nhị trông hắn đằng đằng sát khí, lại vận áo cộc quần xà cạp theo kiểu bọn giang hồ, y hệt như cường đạo vào nhà cướp của, ngay lập tức giống tiếng lợn bị chọc tiết kêu to: “Ta chỉ vừa mới tới trấn này, làm công được vài bữa thôi, trong người không có xu nào.