Gặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người…
Chương 3
Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?Tác giả: Bối TâmTruyện Ngôn TìnhGặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người… Nữ sinh ngưỡng mộ nhất là nam sinh chơi bóng rổ, Ngải Mễ cũng thế, những trận đấu, Ngải Mễ đều oai phong lẫm liệt đứng hàng đầu cỗ vũ, điên cuồng gào thét, nhưng đôi mắt cô lại luôn hướng về một nam sinh, bộ đồ thể thao đã cũ, đôi giày đã cũ, nhưng trong mắt Ngải Mễ, cậu ấy tỏa sáng hơn bất kỳ ai.Cậu ấy mồ hôi chảy nhễ nhại, dưới ánh mặt trời chói chang, rạng rỡ biết bao.Chỉ là có đôi lần Ngải Mễ vô tình bắt gặp Ngạn Tiếu từ chối lời tỏ tình của người khác, có lần cô vô tình còn bắt gặp Ngạn Tiếu vứt thư một nữ sinh vào thùng rác.Vì thế, những lá thư cô gửi cho Ngạn Tiếu, vào những ngày lễ, ngày giáng sinh, năm mới, Ngạn Tiếu sẽ nhận được lá thư không đề tên, nét chữ nắn nót, dường như chưa có người quan tâm tới anh, vào những ngày này, Ngạn Tiếu luôn chỉ có một mình.Bắt đầu từ khi nào, có một người xuất hiện trong cuộc sống của anh, cho anh ấm áp, cho anh sự quan tâm. Ngải Mễ cùng Ngạn Tiếu đến một quán ăn bán đồ cay, cô gọi mấy món, toàn là màu đỏ đến lạnh người. Vốn muốn trêu Ngạn Tiếu một chút, nhưng quả thực mấy món đồ cay làm Ngải Mễ thấy hãi, cô vốn cũng không ăn cay.Nhìn Ngạn Tiếu ăn đến đổ mồ hôi, Ngải Mễ cười đắc ý mà không hay, chính mình cũng cay đến ch** n**c mắt.Ngạn Tiếu ngẩn đầu nhìn cô đang chiến đấu quyết liệt, anh chầm chậm nói “cậu ăn ít thôi, uống nước nhiều vào”.Ngải Mễ đắc chí nhướng mày, hà hơi mấy cái “Cậu đừng có giả vờ, có phải đang sợ thua hay không?”.Ngạn Tiếu đưa ly nước đến trước mặt cô, anh bình thản “chỉ là cậu không ăn cay được, tớ không đành lòng”.Ngải Mễ đơ cứng “…”.
Nữ sinh ngưỡng mộ nhất là nam sinh chơi bóng rổ, Ngải Mễ cũng thế, những trận đấu, Ngải Mễ đều oai phong lẫm liệt đứng hàng đầu cỗ vũ, điên cuồng gào thét, nhưng đôi mắt cô lại luôn hướng về một nam sinh, bộ đồ thể thao đã cũ, đôi giày đã cũ, nhưng trong mắt Ngải Mễ, cậu ấy tỏa sáng hơn bất kỳ ai.
Cậu ấy mồ hôi chảy nhễ nhại, dưới ánh mặt trời chói chang, rạng rỡ biết bao.
Chỉ là có đôi lần Ngải Mễ vô tình bắt gặp Ngạn Tiếu từ chối lời tỏ tình của người khác, có lần cô vô tình còn bắt gặp Ngạn Tiếu vứt thư một nữ sinh vào thùng rác.
Vì thế, những lá thư cô gửi cho Ngạn Tiếu, vào những ngày lễ, ngày giáng sinh, năm mới, Ngạn Tiếu sẽ nhận được lá thư không đề tên, nét chữ nắn nót, dường như chưa có người quan tâm tới anh, vào những ngày này, Ngạn Tiếu luôn chỉ có một mình.
Bắt đầu từ khi nào, có một người xuất hiện trong cuộc sống của anh, cho anh ấm áp, cho anh sự quan tâm.
Ngải Mễ cùng Ngạn Tiếu đến một quán ăn bán đồ cay, cô gọi mấy món, toàn là màu đỏ đến lạnh người. Vốn muốn trêu Ngạn Tiếu một chút, nhưng quả thực mấy món đồ cay làm Ngải Mễ thấy hãi, cô vốn cũng không ăn cay.
Nhìn Ngạn Tiếu ăn đến đổ mồ hôi, Ngải Mễ cười đắc ý mà không hay, chính mình cũng cay đến ch** n**c mắt.
Ngạn Tiếu ngẩn đầu nhìn cô đang chiến đấu quyết liệt, anh chầm chậm nói “cậu ăn ít thôi, uống nước nhiều vào”.
Ngải Mễ đắc chí nhướng mày, hà hơi mấy cái “Cậu đừng có giả vờ, có phải đang sợ thua hay không?”.
Ngạn Tiếu đưa ly nước đến trước mặt cô, anh bình thản “chỉ là cậu không ăn cay được, tớ không đành lòng”.
Ngải Mễ đơ cứng “…”.
Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?Tác giả: Bối TâmTruyện Ngôn TìnhGặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người… Nữ sinh ngưỡng mộ nhất là nam sinh chơi bóng rổ, Ngải Mễ cũng thế, những trận đấu, Ngải Mễ đều oai phong lẫm liệt đứng hàng đầu cỗ vũ, điên cuồng gào thét, nhưng đôi mắt cô lại luôn hướng về một nam sinh, bộ đồ thể thao đã cũ, đôi giày đã cũ, nhưng trong mắt Ngải Mễ, cậu ấy tỏa sáng hơn bất kỳ ai.Cậu ấy mồ hôi chảy nhễ nhại, dưới ánh mặt trời chói chang, rạng rỡ biết bao.Chỉ là có đôi lần Ngải Mễ vô tình bắt gặp Ngạn Tiếu từ chối lời tỏ tình của người khác, có lần cô vô tình còn bắt gặp Ngạn Tiếu vứt thư một nữ sinh vào thùng rác.Vì thế, những lá thư cô gửi cho Ngạn Tiếu, vào những ngày lễ, ngày giáng sinh, năm mới, Ngạn Tiếu sẽ nhận được lá thư không đề tên, nét chữ nắn nót, dường như chưa có người quan tâm tới anh, vào những ngày này, Ngạn Tiếu luôn chỉ có một mình.Bắt đầu từ khi nào, có một người xuất hiện trong cuộc sống của anh, cho anh ấm áp, cho anh sự quan tâm. Ngải Mễ cùng Ngạn Tiếu đến một quán ăn bán đồ cay, cô gọi mấy món, toàn là màu đỏ đến lạnh người. Vốn muốn trêu Ngạn Tiếu một chút, nhưng quả thực mấy món đồ cay làm Ngải Mễ thấy hãi, cô vốn cũng không ăn cay.Nhìn Ngạn Tiếu ăn đến đổ mồ hôi, Ngải Mễ cười đắc ý mà không hay, chính mình cũng cay đến ch** n**c mắt.Ngạn Tiếu ngẩn đầu nhìn cô đang chiến đấu quyết liệt, anh chầm chậm nói “cậu ăn ít thôi, uống nước nhiều vào”.Ngải Mễ đắc chí nhướng mày, hà hơi mấy cái “Cậu đừng có giả vờ, có phải đang sợ thua hay không?”.Ngạn Tiếu đưa ly nước đến trước mặt cô, anh bình thản “chỉ là cậu không ăn cay được, tớ không đành lòng”.Ngải Mễ đơ cứng “…”.