Tác giả:

Gặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người…

Chương 4

Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?Tác giả: Bối TâmTruyện Ngôn TìnhGặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người… Một buổi sáng Ngải Mễ đi học trễ, đành phải leo tường, đang lúc loay hoay không biết phóng xuống thế nào, liền thấy gương mặt Ngạn Tiếu xuất hiện phía dưới, dang hai tay ra, nhìn chằm chằm vào Ngải Mễ “Đừng sợ, nhảy xuống đi, tớ đỡ cậu”.Ngải Mễ mím môi lo lắng “Có thể không? cậu chắc không?”.Ngạn Tiếu nhíu mày, kiên định nói “Chắc chắn, cho dù tớ nhã gãy chân, cũng không để cậu bị thương, nhảy xuống đi”.Vì lời nói đó, Ngải Mễ nhắm mắt nhảy xuống, an toàn trong vòng tay Ngạn Tiếu. Vòng tay anh rất ấm áp, lồng ngực vững trải, khiến Ngãi Mễ có cảm giác muốn dựa dẫm cả đời.Lễ tình nhân, Ngạn Tiếu nghỉ làm một ngày, dù hôm ấy có thể làm lương gấp đôi ngày thường, chỉ vì Ngạn Tiếu muốn được bên cạnh Ngải Mễ, cũng như bao nhiêu người khác, chỉ vì Ngạn Tiếu muốn có thật nhiều kỷ niệm cùng Ngải Mễ, chì vì anh không thể cho cô những món quà giá trị.Ngải Mễ đi bên cạnh Ngạn Tiếu, cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tóc buộc cao, làn da trắng hơi ửng hồng vì trời lạnh, đi bên cạnh Ngạn Tiếu vẫn với chiếc áo thun cũ, chiếc quần bò hơi phai màu, nhưng dường như họ không hề để ý đến những chuyện đó, Ngải Mễ choàng tay Ngạn Tiếu, như một con cún con, gần như dựa cả vào người anh, cười nói vui vẻ, nụ cười Ngải Mễ rất tươi, rất sáng lạng, khoảnh khắc đó, Ngạn Tiếu cảm thấy rất biết ơn, dù ông trời đã từng rất bất công với anh, nhưng khi gặp được Ngải Mễ, được bên cạnh cô, anh đã được bù đắp.Ngạn Tiếu mua một cặp nhẫn bạc, rất rẻ tiền, nhưng cũng là cả tháng trời anh ăn mì thay cơm, tăng ca làm việc. Ngải Mễ nhìn chiếc nhẫn bạc xinh xắn lồng trong sợ dây, lòng cô run lên, bàn tay mướt mồ hôi, Ngạn Tiếu khẽ cười, anh chầm chậm đeo nó lên cổ cô, nói rõ ràng từng từ “Ngạn Tiếu anh không có cha mẹ, không có tiền bạc, là một người hằng ngày phải suy nghĩ từng bữa ăn, anh không biết ngày mai ra sao, tương lai như thế nào, tình yêu anh chỉ cược một lần, vì anh biết, trên thế gian này, chỉ có em là người tốt với anh nhất, anh không phụ em, chỉ cho em hạnh phúc, đến chết cũng yêu thương em.”Vì câu nói đó, Ngải Mễ bằng lòng dùng tuổi thanh xuân của mình để bên cạnh Ngạn Tiếu, không có hoa, không có quà đắt tiền, chỉ có một lời hứa. Lời hứa cho cô hạnh phúc.

Một buổi sáng Ngải Mễ đi học trễ, đành phải leo tường, đang lúc loay hoay không biết phóng xuống thế nào, liền thấy gương mặt Ngạn Tiếu xuất hiện phía dưới, dang hai tay ra, nhìn chằm chằm vào Ngải Mễ “Đừng sợ, nhảy xuống đi, tớ đỡ cậu”.

Ngải Mễ mím môi lo lắng “Có thể không? cậu chắc không?”.

Ngạn Tiếu nhíu mày, kiên định nói “Chắc chắn, cho dù tớ nhã gãy chân, cũng không để cậu bị thương, nhảy xuống đi”.

Vì lời nói đó, Ngải Mễ nhắm mắt nhảy xuống, an toàn trong vòng tay Ngạn Tiếu. Vòng tay anh rất ấm áp, lồng ngực vững trải, khiến Ngãi Mễ có cảm giác muốn dựa dẫm cả đời.

Lễ tình nhân, Ngạn Tiếu nghỉ làm một ngày, dù hôm ấy có thể làm lương gấp đôi ngày thường, chỉ vì Ngạn Tiếu muốn được bên cạnh Ngải Mễ, cũng như bao nhiêu người khác, chỉ vì Ngạn Tiếu muốn có thật nhiều kỷ niệm cùng Ngải Mễ, chì vì anh không thể cho cô những món quà giá trị.

Ngải Mễ đi bên cạnh Ngạn Tiếu, cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tóc buộc cao, làn da trắng hơi ửng hồng vì trời lạnh, đi bên cạnh Ngạn Tiếu vẫn với chiếc áo thun cũ, chiếc quần bò hơi phai màu, nhưng dường như họ không hề để ý đến những chuyện đó, Ngải Mễ choàng tay Ngạn Tiếu, như một con cún con, gần như dựa cả vào người anh, cười nói vui vẻ, nụ cười Ngải Mễ rất tươi, rất sáng lạng, khoảnh khắc đó, Ngạn Tiếu cảm thấy rất biết ơn, dù ông trời đã từng rất bất công với anh, nhưng khi gặp được Ngải Mễ, được bên cạnh cô, anh đã được bù đắp.

Ngạn Tiếu mua một cặp nhẫn bạc, rất rẻ tiền, nhưng cũng là cả tháng trời anh ăn mì thay cơm, tăng ca làm việc. 

Ngải Mễ nhìn chiếc nhẫn bạc xinh xắn lồng trong sợ dây, lòng cô run lên, bàn tay mướt mồ hôi, Ngạn Tiếu khẽ cười, anh chầm chậm đeo nó lên cổ cô, nói rõ ràng từng từ “Ngạn Tiếu anh không có cha mẹ, không có tiền bạc, là một người hằng ngày phải suy nghĩ từng bữa ăn, anh không biết ngày mai ra sao, tương lai như thế nào, tình yêu anh chỉ cược một lần, vì anh biết, trên thế gian này, chỉ có em là người tốt với anh nhất, anh không phụ em, chỉ cho em hạnh phúc, đến chết cũng yêu thương em.”

Vì câu nói đó, Ngải Mễ bằng lòng dùng tuổi thanh xuân của mình để bên cạnh Ngạn Tiếu, không có hoa, không có quà đắt tiền, chỉ có một lời hứa. Lời hứa cho cô hạnh phúc.

Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?Tác giả: Bối TâmTruyện Ngôn TìnhGặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người… Một buổi sáng Ngải Mễ đi học trễ, đành phải leo tường, đang lúc loay hoay không biết phóng xuống thế nào, liền thấy gương mặt Ngạn Tiếu xuất hiện phía dưới, dang hai tay ra, nhìn chằm chằm vào Ngải Mễ “Đừng sợ, nhảy xuống đi, tớ đỡ cậu”.Ngải Mễ mím môi lo lắng “Có thể không? cậu chắc không?”.Ngạn Tiếu nhíu mày, kiên định nói “Chắc chắn, cho dù tớ nhã gãy chân, cũng không để cậu bị thương, nhảy xuống đi”.Vì lời nói đó, Ngải Mễ nhắm mắt nhảy xuống, an toàn trong vòng tay Ngạn Tiếu. Vòng tay anh rất ấm áp, lồng ngực vững trải, khiến Ngãi Mễ có cảm giác muốn dựa dẫm cả đời.Lễ tình nhân, Ngạn Tiếu nghỉ làm một ngày, dù hôm ấy có thể làm lương gấp đôi ngày thường, chỉ vì Ngạn Tiếu muốn được bên cạnh Ngải Mễ, cũng như bao nhiêu người khác, chỉ vì Ngạn Tiếu muốn có thật nhiều kỷ niệm cùng Ngải Mễ, chì vì anh không thể cho cô những món quà giá trị.Ngải Mễ đi bên cạnh Ngạn Tiếu, cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tóc buộc cao, làn da trắng hơi ửng hồng vì trời lạnh, đi bên cạnh Ngạn Tiếu vẫn với chiếc áo thun cũ, chiếc quần bò hơi phai màu, nhưng dường như họ không hề để ý đến những chuyện đó, Ngải Mễ choàng tay Ngạn Tiếu, như một con cún con, gần như dựa cả vào người anh, cười nói vui vẻ, nụ cười Ngải Mễ rất tươi, rất sáng lạng, khoảnh khắc đó, Ngạn Tiếu cảm thấy rất biết ơn, dù ông trời đã từng rất bất công với anh, nhưng khi gặp được Ngải Mễ, được bên cạnh cô, anh đã được bù đắp.Ngạn Tiếu mua một cặp nhẫn bạc, rất rẻ tiền, nhưng cũng là cả tháng trời anh ăn mì thay cơm, tăng ca làm việc. Ngải Mễ nhìn chiếc nhẫn bạc xinh xắn lồng trong sợ dây, lòng cô run lên, bàn tay mướt mồ hôi, Ngạn Tiếu khẽ cười, anh chầm chậm đeo nó lên cổ cô, nói rõ ràng từng từ “Ngạn Tiếu anh không có cha mẹ, không có tiền bạc, là một người hằng ngày phải suy nghĩ từng bữa ăn, anh không biết ngày mai ra sao, tương lai như thế nào, tình yêu anh chỉ cược một lần, vì anh biết, trên thế gian này, chỉ có em là người tốt với anh nhất, anh không phụ em, chỉ cho em hạnh phúc, đến chết cũng yêu thương em.”Vì câu nói đó, Ngải Mễ bằng lòng dùng tuổi thanh xuân của mình để bên cạnh Ngạn Tiếu, không có hoa, không có quà đắt tiền, chỉ có một lời hứa. Lời hứa cho cô hạnh phúc.

Chương 4