“Hồ lô, hồ lô…” Khi Vương Tây chạy ào vào phòng Hồ Lục, Hồ lục còn đang nằm trên giường chơi điện thoại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhướng mày nhìn cậu một cái, hỏi: “Gọi cái gì?” “Giới thiệu một quyển tiểu thuyết cho cậu đó, cậu nhìn sẽ biết, đọc đặc biệt hay!” Vương Tây kích động nói. “Tên sách là gì?” Hồ Lục có chút ngạc nhiên nội dung trong sách viết gì, lại có thể khiến Vương Tây phá lệ chạy đến giới thiệu với mình. Thằng nhóc kia từ sau khi tốt nghiệp trung học nghỉ hè liền đam mê đọc tiểu thuyết, cầm điện thoại đọc cả ngày kể cả khi ăn cơm, đi đường cũng phải đọc, đi nhà cầu cũng vẫn còn đọc, trước khi ngủ say nhất định phải đọc! Chẳng qua giới thiệu sách như lần này này quả thật là lần đầu tiên. “Cậu nhìn sẽ biết!” Đôi mắt to của Vương Tây sáng long lanh, nghiêm túc trả lời. “…Tớ hỏi cậu tên sách là gì?” Hồ Lục đỡ trán. “Cậu nhìn sẽ biết!” Vương Tây lớn tiếng lặp lại lần nữa. “…” Thật sự là ông nói gà bà nói vịt! Hồ Lục im lặng một lúc, nhịn thôi thúc muốn đập đầu đối phương xuống,…

Chương 5

Bạn Bè Của Tôi Là Đại ThầnTác giả: Mông Diện Tiểu Phiên GiaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn“Hồ lô, hồ lô…” Khi Vương Tây chạy ào vào phòng Hồ Lục, Hồ lục còn đang nằm trên giường chơi điện thoại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhướng mày nhìn cậu một cái, hỏi: “Gọi cái gì?” “Giới thiệu một quyển tiểu thuyết cho cậu đó, cậu nhìn sẽ biết, đọc đặc biệt hay!” Vương Tây kích động nói. “Tên sách là gì?” Hồ Lục có chút ngạc nhiên nội dung trong sách viết gì, lại có thể khiến Vương Tây phá lệ chạy đến giới thiệu với mình. Thằng nhóc kia từ sau khi tốt nghiệp trung học nghỉ hè liền đam mê đọc tiểu thuyết, cầm điện thoại đọc cả ngày kể cả khi ăn cơm, đi đường cũng phải đọc, đi nhà cầu cũng vẫn còn đọc, trước khi ngủ say nhất định phải đọc! Chẳng qua giới thiệu sách như lần này này quả thật là lần đầu tiên. “Cậu nhìn sẽ biết!” Đôi mắt to của Vương Tây sáng long lanh, nghiêm túc trả lời. “…Tớ hỏi cậu tên sách là gì?” Hồ Lục đỡ trán. “Cậu nhìn sẽ biết!” Vương Tây lớn tiếng lặp lại lần nữa. “…” Thật sự là ông nói gà bà nói vịt! Hồ Lục im lặng một lúc, nhịn thôi thúc muốn đập đầu đối phương xuống,… Có người nói thời gian trôi qua quá chậm, đó là do hắn vẫn chưa nghỉ học; lại có người nói thời gian trôi quá nhanh, đó là do hắn phải lập tức đi học.Sau khi Vương Tây và Hồ Lục nghỉ hè ở năm thứ hai đại học lần lượt thi được bằng lái, lập tức còn hơn mười ngày nữa sẽ đi học trở lại…Tối thứ bảy, Hồ Lục lại gọi điện thoại cho Vương Tây cùng ra ngoài ăn cơm. Hắn thừa nhận, ngoài trừ lấy lý do này hắn thật sự không nghĩ ra lý do tốt hơn có thể hẹn cậu ra ngoài. Vì vậy theo một mặt khác mà nói thì Vương Tây liền “được ăn hàng” rồi.Nhưng Vương Tây cũng không nghĩ ra, rõ ràng tất cả mọi người đều ăn thức ăn giống nhau, tại sao đường nét gương mặt của Hồ Lục ngày càng góc cạnh rõ ràng, 360 độ không góc chết đẹp trai đến rối tinh rối mù, mà gương mặt của bản thân mình lại vẫn tròn trịa đầy thịt là sao?!Hồ Lục chờ dưới cây ngô đồng, từ xa đã nhìn thấy Vương Tây mặc áo sơ mi sọc caro tay ngắn chầm chậm đi về phía hắn, trong lòng thoáng chốc ngũ vị tạp trần (ý chỉ lòng dạ rối bời), nghĩ rằng nếu có thể giang hai tay ôm cậu một cái cũng tốt a… Khoảng cách không gần không xa giống như bây giờ thật không biết còn có thể duy trì đến khi nào…Vương Tây chạy đến trước mặt Hồ Lục, đưa cái hộp đã bóp đến toát mồ hôi trên tay cho hắn, cười chúc mừng nói: “Hồ lô, sinh nhật vui vẻ!”Hồ Lục mở hộp ra, lúc thấy thứ nằm bên trong là một cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản, lòng rung động một chút, ý cười trên khóe miệng muốn giấu cũng không giấu được, trả lời: “Cảm ơn.”Hắn không thích sinh nhật của mình như thế nào, bạn bè bên cạnh ngoại trừ Vương Tây ra cũng không người nào biết sinh nhật của hắn là ngày nào, có đôi khi ngay cả bản thân hắn cũng sẽ quên ngày đó là sinh nhật của mình, thế nhưng năm nào Vương Tây cũng nhớ kỹ tặng quà sinh nhật cho mình để nhắc nhở.“Hì hì, hai ta còn nói cảm ơn với không cảm ơn gì nữa… Ăn lẩu hả? Mau vào đi thôi, mấy ngày nay tớ cũng thèm sắp chết rồi!” Vương Tây chú ý thấy vẻ mặt vui vẻ của Hồ Lục lúc được mình tặng quà, cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, chẳng qua trong lòng vẫn thoáng có chút buồn bã…Đồng hồ cậu tặng cho Hồ Lục vốn là một trong đôi đồng hồ đeo tay tình nhân, cái còn lại do cậu giữa lại, nghĩ thầm chờ sau này nếu hai người tốt nghiệp đại học không ở chung một chỗ, cậu liền đeo cái đồng hồ kia lên…Lúc chia tay sau khi ăn xong, Hồ Lục hẹn Vương Tây đi tỉnh bên cạnh chơi một tuần, sau đó lại cùng đến trường báo danh.Có chơi, hơn nữa còn ở cùng với Hồ Lục, Vương Tây vui mừng còn không kịp, lập tức đồng ý.

Có người nói thời gian trôi qua quá chậm, đó là do hắn vẫn chưa nghỉ học; lại có người nói thời gian trôi quá nhanh, đó là do hắn phải lập tức đi học.

Sau khi Vương Tây và Hồ Lục nghỉ hè ở năm thứ hai đại học lần lượt thi được bằng lái, lập tức còn hơn mười ngày nữa sẽ đi học trở lại…

Tối thứ bảy, Hồ Lục lại gọi điện thoại cho Vương Tây cùng ra ngoài ăn cơm. Hắn thừa nhận, ngoài trừ lấy lý do này hắn thật sự không nghĩ ra lý do tốt hơn có thể hẹn cậu ra ngoài. Vì vậy theo một mặt khác mà nói thì Vương Tây liền “được ăn hàng” rồi.

Nhưng Vương Tây cũng không nghĩ ra, rõ ràng tất cả mọi người đều ăn thức ăn giống nhau, tại sao đường nét gương mặt của Hồ Lục ngày càng góc cạnh rõ ràng, 360 độ không góc chết đẹp trai đến rối tinh rối mù, mà gương mặt của bản thân mình lại vẫn tròn trịa đầy thịt là sao?!

Hồ Lục chờ dưới cây ngô đồng, từ xa đã nhìn thấy Vương Tây mặc áo sơ mi sọc caro tay ngắn chầm chậm đi về phía hắn, trong lòng thoáng chốc ngũ vị tạp trần (ý chỉ lòng dạ rối bời), nghĩ rằng nếu có thể giang hai tay ôm cậu một cái cũng tốt a… Khoảng cách không gần không xa giống như bây giờ thật không biết còn có thể duy trì đến khi nào…

Vương Tây chạy đến trước mặt Hồ Lục, đưa cái hộp đã bóp đến toát mồ hôi trên tay cho hắn, cười chúc mừng nói: “Hồ lô, sinh nhật vui vẻ!”

Hồ Lục mở hộp ra, lúc thấy thứ nằm bên trong là một cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản, lòng rung động một chút, ý cười trên khóe miệng muốn giấu cũng không giấu được, trả lời: “Cảm ơn.”

Hắn không thích sinh nhật của mình như thế nào, bạn bè bên cạnh ngoại trừ Vương Tây ra cũng không người nào biết sinh nhật của hắn là ngày nào, có đôi khi ngay cả bản thân hắn cũng sẽ quên ngày đó là sinh nhật của mình, thế nhưng năm nào Vương Tây cũng nhớ kỹ tặng quà sinh nhật cho mình để nhắc nhở.

“Hì hì, hai ta còn nói cảm ơn với không cảm ơn gì nữa… Ăn lẩu hả? Mau vào đi thôi, mấy ngày nay tớ cũng thèm sắp chết rồi!” Vương Tây chú ý thấy vẻ mặt vui vẻ của Hồ Lục lúc được mình tặng quà, cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, chẳng qua trong lòng vẫn thoáng có chút buồn bã…

Đồng hồ cậu tặng cho Hồ Lục vốn là một trong đôi đồng hồ đeo tay tình nhân, cái còn lại do cậu giữa lại, nghĩ thầm chờ sau này nếu hai người tốt nghiệp đại học không ở chung một chỗ, cậu liền đeo cái đồng hồ kia lên…

Lúc chia tay sau khi ăn xong, Hồ Lục hẹn Vương Tây đi tỉnh bên cạnh chơi một tuần, sau đó lại cùng đến trường báo danh.

Có chơi, hơn nữa còn ở cùng với Hồ Lục, Vương Tây vui mừng còn không kịp, lập tức đồng ý.

Bạn Bè Của Tôi Là Đại ThầnTác giả: Mông Diện Tiểu Phiên GiaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn“Hồ lô, hồ lô…” Khi Vương Tây chạy ào vào phòng Hồ Lục, Hồ lục còn đang nằm trên giường chơi điện thoại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhướng mày nhìn cậu một cái, hỏi: “Gọi cái gì?” “Giới thiệu một quyển tiểu thuyết cho cậu đó, cậu nhìn sẽ biết, đọc đặc biệt hay!” Vương Tây kích động nói. “Tên sách là gì?” Hồ Lục có chút ngạc nhiên nội dung trong sách viết gì, lại có thể khiến Vương Tây phá lệ chạy đến giới thiệu với mình. Thằng nhóc kia từ sau khi tốt nghiệp trung học nghỉ hè liền đam mê đọc tiểu thuyết, cầm điện thoại đọc cả ngày kể cả khi ăn cơm, đi đường cũng phải đọc, đi nhà cầu cũng vẫn còn đọc, trước khi ngủ say nhất định phải đọc! Chẳng qua giới thiệu sách như lần này này quả thật là lần đầu tiên. “Cậu nhìn sẽ biết!” Đôi mắt to của Vương Tây sáng long lanh, nghiêm túc trả lời. “…Tớ hỏi cậu tên sách là gì?” Hồ Lục đỡ trán. “Cậu nhìn sẽ biết!” Vương Tây lớn tiếng lặp lại lần nữa. “…” Thật sự là ông nói gà bà nói vịt! Hồ Lục im lặng một lúc, nhịn thôi thúc muốn đập đầu đối phương xuống,… Có người nói thời gian trôi qua quá chậm, đó là do hắn vẫn chưa nghỉ học; lại có người nói thời gian trôi quá nhanh, đó là do hắn phải lập tức đi học.Sau khi Vương Tây và Hồ Lục nghỉ hè ở năm thứ hai đại học lần lượt thi được bằng lái, lập tức còn hơn mười ngày nữa sẽ đi học trở lại…Tối thứ bảy, Hồ Lục lại gọi điện thoại cho Vương Tây cùng ra ngoài ăn cơm. Hắn thừa nhận, ngoài trừ lấy lý do này hắn thật sự không nghĩ ra lý do tốt hơn có thể hẹn cậu ra ngoài. Vì vậy theo một mặt khác mà nói thì Vương Tây liền “được ăn hàng” rồi.Nhưng Vương Tây cũng không nghĩ ra, rõ ràng tất cả mọi người đều ăn thức ăn giống nhau, tại sao đường nét gương mặt của Hồ Lục ngày càng góc cạnh rõ ràng, 360 độ không góc chết đẹp trai đến rối tinh rối mù, mà gương mặt của bản thân mình lại vẫn tròn trịa đầy thịt là sao?!Hồ Lục chờ dưới cây ngô đồng, từ xa đã nhìn thấy Vương Tây mặc áo sơ mi sọc caro tay ngắn chầm chậm đi về phía hắn, trong lòng thoáng chốc ngũ vị tạp trần (ý chỉ lòng dạ rối bời), nghĩ rằng nếu có thể giang hai tay ôm cậu một cái cũng tốt a… Khoảng cách không gần không xa giống như bây giờ thật không biết còn có thể duy trì đến khi nào…Vương Tây chạy đến trước mặt Hồ Lục, đưa cái hộp đã bóp đến toát mồ hôi trên tay cho hắn, cười chúc mừng nói: “Hồ lô, sinh nhật vui vẻ!”Hồ Lục mở hộp ra, lúc thấy thứ nằm bên trong là một cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản, lòng rung động một chút, ý cười trên khóe miệng muốn giấu cũng không giấu được, trả lời: “Cảm ơn.”Hắn không thích sinh nhật của mình như thế nào, bạn bè bên cạnh ngoại trừ Vương Tây ra cũng không người nào biết sinh nhật của hắn là ngày nào, có đôi khi ngay cả bản thân hắn cũng sẽ quên ngày đó là sinh nhật của mình, thế nhưng năm nào Vương Tây cũng nhớ kỹ tặng quà sinh nhật cho mình để nhắc nhở.“Hì hì, hai ta còn nói cảm ơn với không cảm ơn gì nữa… Ăn lẩu hả? Mau vào đi thôi, mấy ngày nay tớ cũng thèm sắp chết rồi!” Vương Tây chú ý thấy vẻ mặt vui vẻ của Hồ Lục lúc được mình tặng quà, cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, chẳng qua trong lòng vẫn thoáng có chút buồn bã…Đồng hồ cậu tặng cho Hồ Lục vốn là một trong đôi đồng hồ đeo tay tình nhân, cái còn lại do cậu giữa lại, nghĩ thầm chờ sau này nếu hai người tốt nghiệp đại học không ở chung một chỗ, cậu liền đeo cái đồng hồ kia lên…Lúc chia tay sau khi ăn xong, Hồ Lục hẹn Vương Tây đi tỉnh bên cạnh chơi một tuần, sau đó lại cùng đến trường báo danh.Có chơi, hơn nữa còn ở cùng với Hồ Lục, Vương Tây vui mừng còn không kịp, lập tức đồng ý.

Chương 5