“Hồ lô, hồ lô…” Khi Vương Tây chạy ào vào phòng Hồ Lục, Hồ lục còn đang nằm trên giường chơi điện thoại, miễn cưỡng ngẩng đầu nhướng mày nhìn cậu một cái, hỏi: “Gọi cái gì?”
Dạo này, Trương Tử Minh đang bị một con quỷ bám theo! Nhưng chính cậu c*̃ng không biết, mọi chuyện phải trở lại buổi tối thứ sáu tuần trước……
Huấn luyện viên: “Cút! Không phải anh biết lái xe sao!” Học viên: “Nhưng mà anh không có giấy phép lái xe nha.” Huấn luyện viên: “Hừ! Đường đường tổng giám đốc của tập đoàn XX lại mời không nổi một lái xe ư?!”
Cuối tuần phòng ký túc xá chỉ còn hai người Triệu Quân cùng Lý Dương. Cả hai đều ngồi trước máy tính làm việc của mình, trừ bỏ âm thanh đánh máy cùng nhấp chuột, đều không còn bất cứ thanh âm nào khác.
“Mộc diệp tùy phong vô Cố Tạ, khê thủy lạc thanh hữu y quy.” Cố Tạ nhớ đến câu thơ mà mẫu trân trước khi lâm chung đã nhắc tới.
Ngải Nghị Điểm là nhân viên phục vụ ở một quán KTV ngay dưới khu phố sau đại học C, năm ấy do không cẩn thận để ba cậu phát hiện cậu là đồng tính, trong cơn tức giận ông đã thẳng tay đuổi cổ cậu ra khỏi nhà, mất đi tiền chu cấp cậu đành tự phấn đấu nuôi bản thân.
Lam Tiểu Xuyên vẫn luôn biết rõ chuyện anh mình viết tiểu thuyết trên mạng, nhưng cậu cảm thấy anh hai là người nghiêm túc nên có lẽ sẽ chỉ viết những bài văn đứng đắn thôi, vì thế cậu không có h*m m**n tìm tòi nghiên cứu tác phẩm của anh mình.
Ma giáo “Bẩm báo thiếu chủ, đây đều là những ảnh vệ Giáo chủ lựa ra cho người. “Là những người này?” “Vâng”