"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 418: Vậy thì lấy anh đi! (11)
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Chung Tình khuôn mặt, đỏ hồng lên, cứng ngắc cười cười: "Em cố ý mua cho anh... không biết anh có thích không... "Dịch Giản không thích nói chuyện, chỉ thầm lặng nhìn cô, con ngươi anh thâm sâu, chứ đầy chờ mong, ung dung nhìn cô, cùng đợi cô đưa đồ đạc ra.Chung Tình đã có chút ngượng nghịu, cô không nhịn được nghĩ đến lúc mình đi mua đồ đạc, lúc ấy đứng ở, ngưỡng cửa, do dự tới mức nào cũng không rõ, thiếu chút cô đã xoay người chạy đi.Nhưng mà nghĩ đến anh thích, vì muốn làm anh vui, lại cắn răng vào mua.Khuôn mặt của cô hồng tới đáng sợ lấy ra cái túi đồ nho nhỏ kia, đưa tới tay Dịch Giản xoay người bỏ chạy.Cô chạy rất vội, cứ như anh là quái vật vậy.Anh nhìn bóng dáng cô, không nhịn được cong môi, cúi đầu, vội vàng mở túi đồ cô mua cho anh, vừa thấy, gõ má anh cũng hơi đỏ lên.Lại là... ba cái... quần... lót!Cô còn nhớ rõ câu nói kia của anh, cô thiếu anh một cái quần... lót!Đàn ông bình tĩnh như Dịch Giản, giờ này khắc này, rốt cuộc anh không nhịn được nhìn đồ trong tay, bật cười.Đây là lần đầu tiên anh cười ra tiếng, giọng cười thật dễ nghe.Người dưới lầu Cố Viên cũng nghe được tiếng cười, nhưng tạm thời không đoán được là ai cười.Mọi người anh xem tôi, tôi nhìn anh, hơn nửa ngày mới nghĩ ra, là thiếu tướng đang cười sao?Chắc chắn là, Cô Chung chọc anh cười rồi!Đã từng mọi người cảm thấy, chuyện thiếu tướng cười, là một giấc mộng không thể chạm vào, nhưng cô Chung này, vừa tới Cố Viên ở ba ngày, lại có thể khiến thiếu tướng bật cười.Thật đúng là một kỹ nữ!Mọi người ra ngoài, mọi người không nhịn được ra ngoài, bưng thức ăn, bưng nước, bắt đầu tranh nhau truyền đạt tin tức này, nói, thiếu tướng nở nụ cười, là cô Chung chọc cười, người phụ nữ kia, rất lợi hại, thổi cô lên trời.Rất nhiều người không tin.Bọn họ cũng không chấp nhận, âm thầm cho rằng Chung Tình hèn mọn, cảm thấy phụ nữ thủy tính dương hoa như thế, sớm hay muộn gì cũng bị đại phu nhân xử tử.Nhưng mà, hạ nhân trong Cố Viên lại cược cô Chung sẽ không chết.Hạ nhân nhà họ Dịch, bắt đầu đánh bạc tính mạng của Chung Tình.
Chung Tình khuôn mặt, đỏ hồng lên, cứng ngắc cười cười: "Em cố ý mua cho anh... không biết anh có thích không... "
Dịch Giản không thích nói chuyện, chỉ thầm lặng nhìn cô, con ngươi anh thâm sâu, chứ đầy chờ mong, ung dung nhìn cô, cùng đợi cô đưa đồ đạc ra.
Chung Tình đã có chút ngượng nghịu, cô không nhịn được nghĩ đến lúc mình đi mua đồ đạc, lúc ấy đứng ở, ngưỡng cửa, do dự tới mức nào cũng không rõ, thiếu chút cô đã xoay người chạy đi.
Nhưng mà nghĩ đến anh thích, vì muốn làm anh vui, lại cắn răng vào mua.
Khuôn mặt của cô hồng tới đáng sợ lấy ra cái túi đồ nho nhỏ kia, đưa tới tay Dịch Giản xoay người bỏ chạy.
Cô chạy rất vội, cứ như anh là quái vật vậy.
Anh nhìn bóng dáng cô, không nhịn được cong môi, cúi đầu, vội vàng mở túi đồ cô mua cho anh, vừa thấy, gõ má anh cũng hơi đỏ lên.
Lại là... ba cái... quần... lót!
Cô còn nhớ rõ câu nói kia của anh, cô thiếu anh một cái quần... lót!
Đàn ông bình tĩnh như Dịch Giản, giờ này khắc này, rốt cuộc anh không nhịn được nhìn đồ trong tay, bật cười.
Đây là lần đầu tiên anh cười ra tiếng, giọng cười thật dễ nghe.
Người dưới lầu Cố Viên cũng nghe được tiếng cười, nhưng tạm thời không đoán được là ai cười.
Mọi người anh xem tôi, tôi nhìn anh, hơn nửa ngày mới nghĩ ra, là thiếu tướng đang cười sao?
Chắc chắn là, Cô Chung chọc anh cười rồi!
Đã từng mọi người cảm thấy, chuyện thiếu tướng cười, là một giấc mộng không thể chạm vào, nhưng cô Chung này, vừa tới Cố Viên ở ba ngày, lại có thể khiến thiếu tướng bật cười.
Thật đúng là một kỹ nữ!
Mọi người ra ngoài, mọi người không nhịn được ra ngoài, bưng thức ăn, bưng nước, bắt đầu tranh nhau truyền đạt tin tức này, nói, thiếu tướng nở nụ cười, là cô Chung chọc cười, người phụ nữ kia, rất lợi hại, thổi cô lên trời.
Rất nhiều người không tin.
Bọn họ cũng không chấp nhận, âm thầm cho rằng Chung Tình hèn mọn, cảm thấy phụ nữ thủy tính dương hoa như thế, sớm hay muộn gì cũng bị đại phu nhân xử tử.
Nhưng mà, hạ nhân trong Cố Viên lại cược cô Chung sẽ không chết.
Hạ nhân nhà họ Dịch, bắt đầu đánh bạc tính mạng của Chung Tình.
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Chung Tình khuôn mặt, đỏ hồng lên, cứng ngắc cười cười: "Em cố ý mua cho anh... không biết anh có thích không... "Dịch Giản không thích nói chuyện, chỉ thầm lặng nhìn cô, con ngươi anh thâm sâu, chứ đầy chờ mong, ung dung nhìn cô, cùng đợi cô đưa đồ đạc ra.Chung Tình đã có chút ngượng nghịu, cô không nhịn được nghĩ đến lúc mình đi mua đồ đạc, lúc ấy đứng ở, ngưỡng cửa, do dự tới mức nào cũng không rõ, thiếu chút cô đã xoay người chạy đi.Nhưng mà nghĩ đến anh thích, vì muốn làm anh vui, lại cắn răng vào mua.Khuôn mặt của cô hồng tới đáng sợ lấy ra cái túi đồ nho nhỏ kia, đưa tới tay Dịch Giản xoay người bỏ chạy.Cô chạy rất vội, cứ như anh là quái vật vậy.Anh nhìn bóng dáng cô, không nhịn được cong môi, cúi đầu, vội vàng mở túi đồ cô mua cho anh, vừa thấy, gõ má anh cũng hơi đỏ lên.Lại là... ba cái... quần... lót!Cô còn nhớ rõ câu nói kia của anh, cô thiếu anh một cái quần... lót!Đàn ông bình tĩnh như Dịch Giản, giờ này khắc này, rốt cuộc anh không nhịn được nhìn đồ trong tay, bật cười.Đây là lần đầu tiên anh cười ra tiếng, giọng cười thật dễ nghe.Người dưới lầu Cố Viên cũng nghe được tiếng cười, nhưng tạm thời không đoán được là ai cười.Mọi người anh xem tôi, tôi nhìn anh, hơn nửa ngày mới nghĩ ra, là thiếu tướng đang cười sao?Chắc chắn là, Cô Chung chọc anh cười rồi!Đã từng mọi người cảm thấy, chuyện thiếu tướng cười, là một giấc mộng không thể chạm vào, nhưng cô Chung này, vừa tới Cố Viên ở ba ngày, lại có thể khiến thiếu tướng bật cười.Thật đúng là một kỹ nữ!Mọi người ra ngoài, mọi người không nhịn được ra ngoài, bưng thức ăn, bưng nước, bắt đầu tranh nhau truyền đạt tin tức này, nói, thiếu tướng nở nụ cười, là cô Chung chọc cười, người phụ nữ kia, rất lợi hại, thổi cô lên trời.Rất nhiều người không tin.Bọn họ cũng không chấp nhận, âm thầm cho rằng Chung Tình hèn mọn, cảm thấy phụ nữ thủy tính dương hoa như thế, sớm hay muộn gì cũng bị đại phu nhân xử tử.Nhưng mà, hạ nhân trong Cố Viên lại cược cô Chung sẽ không chết.Hạ nhân nhà họ Dịch, bắt đầu đánh bạc tính mạng của Chung Tình.