"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 599: Thiếu tướng, em có rồi! 【38】
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… "Thiếu tướng, anh buông em ra! Tại sao anh không cho em đi lấy hình, đó là hai người thân duy nhất trên đời này của em, tại sao anh lại không cho em đi lấy hình?""Đó là quà chị hai và Trác Nhiên tặng em, sao anh lại vứt nó, anh có tư cách gì mà vứt nó?!"Lời của Chung Tình, có chút quá đáng.Cô không biết mình rốt cuộc mình nói gì nữa.Tấm hình kia, nếu như hiện tại không lấy được, sợ là ngâm nước lâu sẽ hỏng mất.Ánh mắt của Dịch Gỉản dần trở nên lạnh lẽo hơn.Anh chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện nhiều.Ngữ điệu của anh, từ trước đến nay đều rất ôn hoà!Nhưng là bây giờ, thế nhưng anh hét lên!Anh như dùng hết khí lực toàn thân, dùng sức hét lên!Thậm chí, bàn tay đang cầm lấy cổ tay của cô còn đang run rẩy."Im miệng!"Không riêng gì ngón tay, toàn thân của anh cũng bắt đầu phát run.Anh mở miệng, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn mói, nhưng khi nhìn đến ánh mắt ướt đẫm của cô, lại không nói ra được.Anh không muốn cãi nhau với cô.Lần trước, bọn họ cải vãn, thiếu chút nữa cô đã điên mất.Anh không muốn k*ch th*ch cô.Cho nên, anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thoái lui.Cơn giận của anh, dần bị áp chế dưới từng tiếng hít sâu của anh.Trời mới biết, đáy lòng của anh, đang nghẹn đến đâu.Khó chịu biết bao nhiêu.Thậm chí, còn mang theo sự buồn bã chất chồng, giống như đang tố cáo một mà nhìn Chung Tình.Anh ngưng mắt nhìn cô, một câu cũng nói không nên lời, anh sợ anh vừa lên tiếng, lời nói ra, sẽ k*ch th*ch cô.Mắt của anh,ang theo bi ai cùng thống khổ, còn có rất nhiều không cam lòng cùng bất đắc dĩ.Là không cam lòng.Một người, không điều kiện, không cần gì, nhưng vĩnh viễn cũng không chiếm nhận hồi báo, thật sự sẽ cam tâm sao?Một người, rốt cuộc, rốt cuộc cần bao nhiêu sức lực mới có thể vĩnh viễn yêu một người không chừng mực như vậy?Là bất đắc dĩ.Anh không biết phải làm sao với cô bây giờ?Mắng cũng không phải, đánh càng không thể.Anh chỉ có thể bó tay chịu bực tức, một mình ăn giấmĐúng vậy, cho dù cô như thế nào, anh cũng không thể nổi giận, anh biết đáy lòng đã có những vết thương rất lớn, không cẩn thận, sẽ làm cô càng thêm mất khống chế.Mà bản thân anh không phải là người cô yêu, anh lại có tư cách đi ghen? Đi nổi giận? Đi tức giận sao?
"Thiếu tướng, anh buông em ra! Tại sao anh không cho em đi lấy hình, đó là hai người thân duy nhất trên đời này của em, tại sao anh lại không cho em đi lấy hình?"
"Đó là quà chị hai và Trác Nhiên tặng em, sao anh lại vứt nó, anh có tư cách gì mà vứt nó?!"
Lời của Chung Tình, có chút quá đáng.
Cô không biết mình rốt cuộc mình nói gì nữa.
Tấm hình kia, nếu như hiện tại không lấy được, sợ là ngâm nước lâu sẽ hỏng mất.
Ánh mắt của Dịch Gỉản dần trở nên lạnh lẽo hơn.
Anh chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện nhiều.
Ngữ điệu của anh, từ trước đến nay đều rất ôn hoà!
Nhưng là bây giờ, thế nhưng anh hét lên!
Anh như dùng hết khí lực toàn thân, dùng sức hét lên!
Thậm chí, bàn tay đang cầm lấy cổ tay của cô còn đang run rẩy.
"Im miệng!"
Không riêng gì ngón tay, toàn thân của anh cũng bắt đầu phát run.
Anh mở miệng, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn mói, nhưng khi nhìn đến ánh mắt ướt đẫm của cô, lại không nói ra được.
Anh không muốn cãi nhau với cô.
Lần trước, bọn họ cải vãn, thiếu chút nữa cô đã điên mất.
Anh không muốn k*ch th*ch cô.
Cho nên, anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thoái lui.
Cơn giận của anh, dần bị áp chế dưới từng tiếng hít sâu của anh.
Trời mới biết, đáy lòng của anh, đang nghẹn đến đâu.
Khó chịu biết bao nhiêu.
Thậm chí, còn mang theo sự buồn bã chất chồng, giống như đang tố cáo một mà nhìn Chung Tình.
Anh ngưng mắt nhìn cô, một câu cũng nói không nên lời, anh sợ anh vừa lên tiếng, lời nói ra, sẽ k*ch th*ch cô.
Mắt của anh,ang theo bi ai cùng thống khổ, còn có rất nhiều không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Là không cam lòng.
Một người, không điều kiện, không cần gì, nhưng vĩnh viễn cũng không chiếm nhận hồi báo, thật sự sẽ cam tâm sao?
Một người, rốt cuộc, rốt cuộc cần bao nhiêu sức lực mới có thể vĩnh viễn yêu một người không chừng mực như vậy?
Là bất đắc dĩ.
Anh không biết phải làm sao với cô bây giờ?
Mắng cũng không phải, đánh càng không thể.
Anh chỉ có thể bó tay chịu bực tức, một mình ăn giấm
Đúng vậy, cho dù cô như thế nào, anh cũng không thể nổi giận, anh biết đáy lòng đã có những vết thương rất lớn, không cẩn thận, sẽ làm cô càng thêm mất khống chế.
Mà bản thân anh không phải là người cô yêu, anh lại có tư cách đi ghen? Đi nổi giận? Đi tức giận sao?
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… "Thiếu tướng, anh buông em ra! Tại sao anh không cho em đi lấy hình, đó là hai người thân duy nhất trên đời này của em, tại sao anh lại không cho em đi lấy hình?""Đó là quà chị hai và Trác Nhiên tặng em, sao anh lại vứt nó, anh có tư cách gì mà vứt nó?!"Lời của Chung Tình, có chút quá đáng.Cô không biết mình rốt cuộc mình nói gì nữa.Tấm hình kia, nếu như hiện tại không lấy được, sợ là ngâm nước lâu sẽ hỏng mất.Ánh mắt của Dịch Gỉản dần trở nên lạnh lẽo hơn.Anh chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện nhiều.Ngữ điệu của anh, từ trước đến nay đều rất ôn hoà!Nhưng là bây giờ, thế nhưng anh hét lên!Anh như dùng hết khí lực toàn thân, dùng sức hét lên!Thậm chí, bàn tay đang cầm lấy cổ tay của cô còn đang run rẩy."Im miệng!"Không riêng gì ngón tay, toàn thân của anh cũng bắt đầu phát run.Anh mở miệng, giống như có thiên ngôn vạn ngữ muốn mói, nhưng khi nhìn đến ánh mắt ướt đẫm của cô, lại không nói ra được.Anh không muốn cãi nhau với cô.Lần trước, bọn họ cải vãn, thiếu chút nữa cô đã điên mất.Anh không muốn k*ch th*ch cô.Cho nên, anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thoái lui.Cơn giận của anh, dần bị áp chế dưới từng tiếng hít sâu của anh.Trời mới biết, đáy lòng của anh, đang nghẹn đến đâu.Khó chịu biết bao nhiêu.Thậm chí, còn mang theo sự buồn bã chất chồng, giống như đang tố cáo một mà nhìn Chung Tình.Anh ngưng mắt nhìn cô, một câu cũng nói không nên lời, anh sợ anh vừa lên tiếng, lời nói ra, sẽ k*ch th*ch cô.Mắt của anh,ang theo bi ai cùng thống khổ, còn có rất nhiều không cam lòng cùng bất đắc dĩ.Là không cam lòng.Một người, không điều kiện, không cần gì, nhưng vĩnh viễn cũng không chiếm nhận hồi báo, thật sự sẽ cam tâm sao?Một người, rốt cuộc, rốt cuộc cần bao nhiêu sức lực mới có thể vĩnh viễn yêu một người không chừng mực như vậy?Là bất đắc dĩ.Anh không biết phải làm sao với cô bây giờ?Mắng cũng không phải, đánh càng không thể.Anh chỉ có thể bó tay chịu bực tức, một mình ăn giấmĐúng vậy, cho dù cô như thế nào, anh cũng không thể nổi giận, anh biết đáy lòng đã có những vết thương rất lớn, không cẩn thận, sẽ làm cô càng thêm mất khống chế.Mà bản thân anh không phải là người cô yêu, anh lại có tư cách đi ghen? Đi nổi giận? Đi tức giận sao?