Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 600: Thiếu tướng, em có rồi! 【39】

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Mà bản thân anh không phải là người cô yêu, anh lại có tư cách đi ghen? Đi nổi giận? Đi tức giận sao?Anh vẫn cho là, thật ra mình rất bình tĩnh, rất lý trí.Nhưng, đây đã là nhiều lần, mỗi một lần, anh đều thiếu chút nữa mất khống chế.Buổi chiều ở trong nhà Bạc Địch, anh thấy cô và Tần Diệp như vậy, anh cũng như thế này, cũng may anh nhịn được.Hiện tại, anh lại như thế.Chẳng qua, cũng không ai biết, một người ghen, một người phát điên, một người ghen tỵ, lại phải liều mạng che giấu, rốt cuộc phải thống khổ đến dường nào!Anh thật sự phải rất cố gắng, rất cố gắng, không để cho mình tức giận, không để cho mình làm cô tổn thương.Nhưng...... Có lúc, những thứ đó, một khi bộc phát, căn bản, không cách nào khiến anh có thể tỉnh táo.Dịch Gỉản quay  đầu, hít sâu, chậm rãi buông tay khỏi cổ Chung Tình, giọng anh như đang cố nén, hệt như đang muốn cố không để mình phải tức giận."Thật xin lỗi...... anh mất khống chế."Anh nói xin lỗi rồi.Anh nhường đường rồi.Từ nhỏ đến lớn, anh đều ưu tú và cao ngạo, không vì bất cứ chuyện gì mà lo âu, không vì bất cứ kẻ nào mà thỏa hiệp, nhưng vào giờ phút này, anh lại lại một lần nữa bỏ qua những tư cách cao quý, nói xin lỗi cô.Chung Tình không lên tiếng, cô thật sự không biết, vì sao Dịch Gỉản lại tức giận."Tại sao phải như vậy?" Nước mắt của cô rơi xuống từng chút một, nhìn chằm chằm vào Dịch Gỉản, nhỏ giọng nói: "Tại sao phải như vậy? Em không biết rốt cuộc đã có chuyện gì, anh nói cho em biết...... Tại sao phải trở thành như vậy? Chị hai và Trác Nhiên là người thân duy nhất còn lại trên đời này của em, bọn họ với em mà nói, thật sự rất quan trọng, em làm như vậy là sai sao? Anh biết rõ người em quan tâm nhất là bọn họ, bọn họ cũng biết, cho nên mới gửi tấm hình ấy, chẳng qua là để cho em không phải nhớ người, anh lại ném nó đi, anh biết anh làm như vậy, rốt cuộc là đả thương người khác đến đâu không?""Em không hiểu tại sao trong lúc bất chợt anh lại biến thành như vậy, nói chuyện lạnh lùng đến vô tình vô tình, hơn nữa, còn đối xử với em như vậy"Chung Tình càng nói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.Lời của cô, có chút không mạch lạc.Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc, nơi nào không đúng.

Mà bản thân anh không phải là người cô yêu, anh lại có tư cách đi ghen? Đi nổi giận? Đi tức giận sao?

Anh vẫn cho là, thật ra mình rất bình tĩnh, rất lý trí.

Nhưng, đây đã là nhiều lần, mỗi một lần, anh đều thiếu chút nữa mất khống chế.

Buổi chiều ở trong nhà Bạc Địch, anh thấy cô và Tần Diệp như vậy, anh cũng như thế này, cũng may anh nhịn được.

Hiện tại, anh lại như thế.

Chẳng qua, cũng không ai biết, một người ghen, một người phát điên, một người ghen tỵ, lại phải liều mạng che giấu, rốt cuộc phải thống khổ đến dường nào!

Anh thật sự phải rất cố gắng, rất cố gắng, không để cho mình tức giận, không để cho mình làm cô tổn thương.

Nhưng...... Có lúc, những thứ đó, một khi bộc phát, căn bản, không cách nào khiến anh có thể tỉnh táo.

Dịch Gỉản quay  đầu, hít sâu, chậm rãi buông tay khỏi cổ Chung Tình, giọng anh như đang cố nén, hệt như đang muốn cố không để mình phải tức giận.

"Thật xin lỗi...... anh mất khống chế."

Anh nói xin lỗi rồi.

Anh nhường đường rồi.

Từ nhỏ đến lớn, anh đều ưu tú và cao ngạo, không vì bất cứ chuyện gì mà lo âu, không vì bất cứ kẻ nào mà thỏa hiệp, nhưng vào giờ phút này, anh lại lại một lần nữa bỏ qua những tư cách cao quý, nói xin lỗi cô.

Chung Tình không lên tiếng, cô thật sự không biết, vì sao Dịch Gỉản lại tức giận.

"Tại sao phải như vậy?" Nước mắt của cô rơi xuống từng chút một, nhìn chằm chằm vào Dịch Gỉản, nhỏ giọng nói: "Tại sao phải như vậy? Em không biết rốt cuộc đã có chuyện gì, anh nói cho em biết...... Tại sao phải trở thành như vậy? Chị hai và Trác Nhiên là người thân duy nhất còn lại trên đời này của em, bọn họ với em mà nói, thật sự rất quan trọng, em làm như vậy là sai sao? Anh biết rõ người em quan tâm nhất là bọn họ, bọn họ cũng biết, cho nên mới gửi tấm hình ấy, chẳng qua là để cho em không phải nhớ người, anh lại ném nó đi, anh biết anh làm như vậy, rốt cuộc là đả thương người khác đến đâu không?"

"Em không hiểu tại sao trong lúc bất chợt anh lại biến thành như vậy, nói chuyện lạnh lùng đến vô tình vô tình, hơn nữa, còn đối xử với em như vậy"

Chung Tình càng nói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Lời của cô, có chút không mạch lạc.

Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc, nơi nào không đúng.

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Mà bản thân anh không phải là người cô yêu, anh lại có tư cách đi ghen? Đi nổi giận? Đi tức giận sao?Anh vẫn cho là, thật ra mình rất bình tĩnh, rất lý trí.Nhưng, đây đã là nhiều lần, mỗi một lần, anh đều thiếu chút nữa mất khống chế.Buổi chiều ở trong nhà Bạc Địch, anh thấy cô và Tần Diệp như vậy, anh cũng như thế này, cũng may anh nhịn được.Hiện tại, anh lại như thế.Chẳng qua, cũng không ai biết, một người ghen, một người phát điên, một người ghen tỵ, lại phải liều mạng che giấu, rốt cuộc phải thống khổ đến dường nào!Anh thật sự phải rất cố gắng, rất cố gắng, không để cho mình tức giận, không để cho mình làm cô tổn thương.Nhưng...... Có lúc, những thứ đó, một khi bộc phát, căn bản, không cách nào khiến anh có thể tỉnh táo.Dịch Gỉản quay  đầu, hít sâu, chậm rãi buông tay khỏi cổ Chung Tình, giọng anh như đang cố nén, hệt như đang muốn cố không để mình phải tức giận."Thật xin lỗi...... anh mất khống chế."Anh nói xin lỗi rồi.Anh nhường đường rồi.Từ nhỏ đến lớn, anh đều ưu tú và cao ngạo, không vì bất cứ chuyện gì mà lo âu, không vì bất cứ kẻ nào mà thỏa hiệp, nhưng vào giờ phút này, anh lại lại một lần nữa bỏ qua những tư cách cao quý, nói xin lỗi cô.Chung Tình không lên tiếng, cô thật sự không biết, vì sao Dịch Gỉản lại tức giận."Tại sao phải như vậy?" Nước mắt của cô rơi xuống từng chút một, nhìn chằm chằm vào Dịch Gỉản, nhỏ giọng nói: "Tại sao phải như vậy? Em không biết rốt cuộc đã có chuyện gì, anh nói cho em biết...... Tại sao phải trở thành như vậy? Chị hai và Trác Nhiên là người thân duy nhất còn lại trên đời này của em, bọn họ với em mà nói, thật sự rất quan trọng, em làm như vậy là sai sao? Anh biết rõ người em quan tâm nhất là bọn họ, bọn họ cũng biết, cho nên mới gửi tấm hình ấy, chẳng qua là để cho em không phải nhớ người, anh lại ném nó đi, anh biết anh làm như vậy, rốt cuộc là đả thương người khác đến đâu không?""Em không hiểu tại sao trong lúc bất chợt anh lại biến thành như vậy, nói chuyện lạnh lùng đến vô tình vô tình, hơn nữa, còn đối xử với em như vậy"Chung Tình càng nói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.Lời của cô, có chút không mạch lạc.Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc, nơi nào không đúng.

Chương 600: Thiếu tướng, em có rồi! 【39】