Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 700: Thiếu tướng có thù tất báo (1)

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Chung Tình đứng trước mặt ca nữ, ánh mắt hơi lóe lên, ngữ điệu nói chuyện lại không có ý lên mặt nạt người, trái lại lại lười biếng miễn cưỡng: "Việc này, cứ thế thôi."Chung Tình nói vậy, những người đó đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai nấy đều cung kính hô một tiếng: "Thiếu tướng phu nhân......"Sau đó, nhanh chóng buông ca nữ kia ra.Hà An Viện đứng ở một bên, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, càng lúc càng khó coi, Chung Tình làm như vậy, rõ ràng chính là không cho cô xuống đài được!Cô ả nắm chặt quyền, đáy lòng tức giận vô cùng, nhưng không cách nào trút hết!Chung Tình cúi người, muốn nâng ca nữ nằm trên sàn kia dậy, ai biết ca nữ kia lại hừ lạnh một tiếng, làm thế trước mặt bao người, cô ả không tin không ai nhìn ra được rằng cô đang có ý quyến rũ thiếu tướng, mà tới cuối cùng, lại bị thiếu tướng phu nhân  thoải mái nói một câu mà giải quyết hết, rõ ràng thiếu tướng cũng không có ý ngăn cản, sợ là trong lòng thiếu tướng đều luôn ngoan ngoãn phục tùng thiếu tướng phu nhân!Thật ra Chung Tình chỉ nhằm vào Hà An Viện, đối với cô ca nữ này, cô không hề có chút tâm lý đồng cảm nào, cúi người kéo cô ta lên chỉ là cho cô ta chút thể diện, ai nào nghĩ tới, cô nàng lại tự mình đứng lên, vỗ vỗ người, liếc xéo Chung Tình một cái, không rên một tiếng xoay người liền rời đi.Hiển nhiên không đặt Chung Tình vào mắt.Chung Tình cũng chẳng thèm để ý, chỉ ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ, vừa rồi mình thật đã làm việc thừa, thế nên đứng lên, quay người đi.Ngay tại lúc này, Dịch Giản đã đứng ở sau lưng cô, vươn tay, vòng qua eo cô, giữ cô trong lòng, thoáng giận ôm cô tới sofa ngồi xuống, đáy mắt anh như ẩn dấu tức giận, nhìn cô chằm chằm lại chẳng nói gì.Đương nhiên Chung Tình biết Dịch Giản đang giận, giận chuyện gì, cô biết, liền thuận thế dán lên ngực Dịch Giản, làm nũng nói: "Đừng giận mà... Em chỉ nghĩ lấy danh hiệu nhà họ Dịch mà lên mặt nạt người, truyền ra ngoài, sẽ không hay.""........." Gương mặt Dịch Giản vẫn lạnh lùng như cũ, không có ý mở miệng."Thiếu tướng...... Anh thật không muốn quan tâm tới em nữa hả?"........."Thiếu tướng, em đây cũng không thèm quan tâm anh nữa!"........."Về sau cũng không quan tâm anh luôn! Hừ......"Dịch Giản nhìn Chung Tình giả bộ tức giận tức giận, mềm lòng vươn tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ không chấp nhận thấy em chịu uất ức..."

Chung Tình đứng trước mặt ca nữ, ánh mắt hơi lóe lên, ngữ điệu nói chuyện lại không có ý lên mặt nạt người, trái lại lại lười biếng miễn cưỡng: "Việc này, cứ thế thôi."

Chung Tình nói vậy, những người đó đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai nấy đều cung kính hô một tiếng: "Thiếu tướng phu nhân......"

Sau đó, nhanh chóng buông ca nữ kia ra.

Hà An Viện đứng ở một bên, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, càng lúc càng khó coi, Chung Tình làm như vậy, rõ ràng chính là không cho cô xuống đài được!

Cô ả nắm chặt quyền, đáy lòng tức giận vô cùng, nhưng không cách nào trút hết!

Chung Tình cúi người, muốn nâng ca nữ nằm trên sàn kia dậy, ai biết ca nữ kia lại hừ lạnh một tiếng, làm thế trước mặt bao người, cô ả không tin không ai nhìn ra được rằng cô đang có ý quyến rũ thiếu tướng, mà tới cuối cùng, lại bị thiếu tướng phu nhân  thoải mái nói một câu mà giải quyết hết, rõ ràng thiếu tướng cũng không có ý ngăn cản, sợ là trong lòng thiếu tướng đều luôn ngoan ngoãn phục tùng thiếu tướng phu nhân!

Thật ra Chung Tình chỉ nhằm vào Hà An Viện, đối với cô ca nữ này, cô không hề có chút tâm lý đồng cảm nào, cúi người kéo cô ta lên chỉ là cho cô ta chút thể diện, ai nào nghĩ tới, cô nàng lại tự mình đứng lên, vỗ vỗ người, liếc xéo Chung Tình một cái, không rên một tiếng xoay người liền rời đi.

Hiển nhiên không đặt Chung Tình vào mắt.

Chung Tình cũng chẳng thèm để ý, chỉ ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ, vừa rồi mình thật đã làm việc thừa, thế nên đứng lên, quay người đi.

Ngay tại lúc này, Dịch Giản đã đứng ở sau lưng cô, vươn tay, vòng qua eo cô, giữ cô trong lòng, thoáng giận ôm cô tới sofa ngồi xuống, đáy mắt anh như ẩn dấu tức giận, nhìn cô chằm chằm lại chẳng nói gì.

Đương nhiên Chung Tình biết Dịch Giản đang giận, giận chuyện gì, cô biết, liền thuận thế dán lên ngực Dịch Giản, làm nũng nói: "Đừng giận mà... Em chỉ nghĩ lấy danh hiệu nhà họ Dịch mà lên mặt nạt người, truyền ra ngoài, sẽ không hay."

"........." Gương mặt Dịch Giản vẫn lạnh lùng như cũ, không có ý mở miệng.

"Thiếu tướng...... Anh thật không muốn quan tâm tới em nữa hả?"

.........

"Thiếu tướng, em đây cũng không thèm quan tâm anh nữa!"

.........

"Về sau cũng không quan tâm anh luôn! Hừ......"

Dịch Giản nhìn Chung Tình giả bộ tức giận tức giận, mềm lòng vươn tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ không chấp nhận thấy em chịu uất ức..."

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Chung Tình đứng trước mặt ca nữ, ánh mắt hơi lóe lên, ngữ điệu nói chuyện lại không có ý lên mặt nạt người, trái lại lại lười biếng miễn cưỡng: "Việc này, cứ thế thôi."Chung Tình nói vậy, những người đó đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai nấy đều cung kính hô một tiếng: "Thiếu tướng phu nhân......"Sau đó, nhanh chóng buông ca nữ kia ra.Hà An Viện đứng ở một bên, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, càng lúc càng khó coi, Chung Tình làm như vậy, rõ ràng chính là không cho cô xuống đài được!Cô ả nắm chặt quyền, đáy lòng tức giận vô cùng, nhưng không cách nào trút hết!Chung Tình cúi người, muốn nâng ca nữ nằm trên sàn kia dậy, ai biết ca nữ kia lại hừ lạnh một tiếng, làm thế trước mặt bao người, cô ả không tin không ai nhìn ra được rằng cô đang có ý quyến rũ thiếu tướng, mà tới cuối cùng, lại bị thiếu tướng phu nhân  thoải mái nói một câu mà giải quyết hết, rõ ràng thiếu tướng cũng không có ý ngăn cản, sợ là trong lòng thiếu tướng đều luôn ngoan ngoãn phục tùng thiếu tướng phu nhân!Thật ra Chung Tình chỉ nhằm vào Hà An Viện, đối với cô ca nữ này, cô không hề có chút tâm lý đồng cảm nào, cúi người kéo cô ta lên chỉ là cho cô ta chút thể diện, ai nào nghĩ tới, cô nàng lại tự mình đứng lên, vỗ vỗ người, liếc xéo Chung Tình một cái, không rên một tiếng xoay người liền rời đi.Hiển nhiên không đặt Chung Tình vào mắt.Chung Tình cũng chẳng thèm để ý, chỉ ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ, vừa rồi mình thật đã làm việc thừa, thế nên đứng lên, quay người đi.Ngay tại lúc này, Dịch Giản đã đứng ở sau lưng cô, vươn tay, vòng qua eo cô, giữ cô trong lòng, thoáng giận ôm cô tới sofa ngồi xuống, đáy mắt anh như ẩn dấu tức giận, nhìn cô chằm chằm lại chẳng nói gì.Đương nhiên Chung Tình biết Dịch Giản đang giận, giận chuyện gì, cô biết, liền thuận thế dán lên ngực Dịch Giản, làm nũng nói: "Đừng giận mà... Em chỉ nghĩ lấy danh hiệu nhà họ Dịch mà lên mặt nạt người, truyền ra ngoài, sẽ không hay.""........." Gương mặt Dịch Giản vẫn lạnh lùng như cũ, không có ý mở miệng."Thiếu tướng...... Anh thật không muốn quan tâm tới em nữa hả?"........."Thiếu tướng, em đây cũng không thèm quan tâm anh nữa!"........."Về sau cũng không quan tâm anh luôn! Hừ......"Dịch Giản nhìn Chung Tình giả bộ tức giận tức giận, mềm lòng vươn tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ không chấp nhận thấy em chịu uất ức..."

Chương 700: Thiếu tướng có thù tất báo (1)