Tác giả:

"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…

Chương 701: Thiếu tướng có thù tất báo (2)

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Dịch Giản nhìn Chung Tình giả bộ tức giận tức giận, mềm lòng vươn tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ không chấp nhận thấy em chịu uất ức..."Lòng Chung Tình mềm nhũn, lại im lặng chẳng nói gì.Sợ là, người đàn ông này cưng chiều cô tới tận xương,...Cô chỉ bị ca nữ kia mặc kệ một chút, anh đã đau lòng như vậy.Có lẽ, cả đời này, cũng chỉ riêng Chung Tình cô mới có số phận tốt như vậy, có thể gặp chàng trai như anh.Cô không nói lời nào, tất nhiên anh cũng không nói thêm gì, sắc mặt của anh vẫn khó coi như cũ, như đang buồn bực, Chung Tình thất thần trong phút chốc mới quay đầu, nhìn Dịch Giản, ánh mắt hơi ấm áp, cô biết, đó là cảm giác muốn khóc: "Lúc nào anh cũng chọc em khóc....""Đã từng, em không phải người thích khóc... thế mà, anh lại luôn có bản lĩnh, lừa em ch** n**c mắt chỉ trong thoáng chốc."Chung Tình không nhìn Dịch nữa, cô có thể cảm giác được, Dịch Giản đang nhìn cô chăm chú, giữa hai người thoáng hiện chút ám muội, vẫn nhẽ nhàng trao đổi.Dịch Giản vươn tay, từ từ v**t v* đuôi mắt cô, giọng nói còn mang chút áy náy: "Anh chỉ... hận chính mình...lại để em bị bắt nạt thêm lần nữa... "Lúc nói tới đây, trong mắt Chung Tình đã đầy nước, giọng cô rất mềm, rất ấm: "Em không uất ức......"Gả cho chàng trai như vậy, sao có thể nói bị thiệt thòi uất ức được?Chung quanh vẫn hồi hồi cãi vả, hai người bọn họ lại không nghe thấy gì, chỉ dựa vào nhau ngồi đó.Tay anh, nắm chặt tay cô.Dùng sức nắm thật chặt.Đầu ngón tay, đều trắng cả lên.Anh cúi đầu, ngưng mắt nhìn cô, cô thuận theo khép mắt.Hình ảnh yên bình như vậy.Tạo cho người khác một cảm giác.Cái cảm giác này, chỉ có ai chữ.Sủng ái.Một người đàn ông, sau khi yêu một người phụ nữ, cho cô cảm giác này, thật là tốt vô hạn vô biên.Cái tốt này, gọi là, cưng chiều, gọi là sủng ái.Bạn coi, ánh mắt của anh tĩnh mịch biết bao nhiêu, rõ ràng là gương mặt lạnh lùng cứng ngắc, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được, khi anh nhìn cô, khóe mắt trên miệng đều đầy ý cười................Trước khi yến hội danh viện bắt đầu, trưởng ca Bách Nhạc Môn đứng trên đài cao, thông báo, đêm nay Bách Nhạc Môn có một cô gái, xuất trướng, dùng đấu giá cạnh tranh, người trả giá cao có thể mua đêm đầu của cô gái kia.

Dịch Giản nhìn Chung Tình giả bộ tức giận tức giận, mềm lòng vươn tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ không chấp nhận thấy em chịu uất ức..."

Lòng Chung Tình mềm nhũn, lại im lặng chẳng nói gì.

Sợ là, người đàn ông này cưng chiều cô tới tận xương,...Cô chỉ bị ca nữ kia mặc kệ một chút, anh đã đau lòng như vậy.

Có lẽ, cả đời này, cũng chỉ riêng Chung Tình cô mới có số phận tốt như vậy, có thể gặp chàng trai như anh.

Cô không nói lời nào, tất nhiên anh cũng không nói thêm gì, sắc mặt của anh vẫn khó coi như cũ, như đang buồn bực, Chung Tình thất thần trong phút chốc mới quay đầu, nhìn Dịch Giản, ánh mắt hơi ấm áp, cô biết, đó là cảm giác muốn khóc: "Lúc nào anh cũng chọc em khóc...."

"Đã từng, em không phải người thích khóc... thế mà, anh lại luôn có bản lĩnh, lừa em ch** n**c mắt chỉ trong thoáng chốc."

Chung Tình không nhìn Dịch nữa, cô có thể cảm giác được, Dịch Giản đang nhìn cô chăm chú, giữa hai người thoáng hiện chút ám muội, vẫn nhẽ nhàng trao đổi.

Dịch Giản vươn tay, từ từ v**t v* đuôi mắt cô, giọng nói còn mang chút áy náy: "Anh chỉ... hận chính mình...lại để em bị bắt nạt thêm lần nữa... "

Lúc nói tới đây, trong mắt Chung Tình đã đầy nước, giọng cô rất mềm, rất ấm: "Em không uất ức......"

Gả cho chàng trai như vậy, sao có thể nói bị thiệt thòi uất ức được?

Chung quanh vẫn hồi hồi cãi vả, hai người bọn họ lại không nghe thấy gì, chỉ dựa vào nhau ngồi đó.

Tay anh, nắm chặt tay cô.

Dùng sức nắm thật chặt.

Đầu ngón tay, đều trắng cả lên.

Anh cúi đầu, ngưng mắt nhìn cô, cô thuận theo khép mắt.

Hình ảnh yên bình như vậy.

Tạo cho người khác một cảm giác.

Cái cảm giác này, chỉ có ai chữ.

Sủng ái.

Một người đàn ông, sau khi yêu một người phụ nữ, cho cô cảm giác này, thật là tốt vô hạn vô biên.

Cái tốt này, gọi là, cưng chiều, gọi là sủng ái.

Bạn coi, ánh mắt của anh tĩnh mịch biết bao nhiêu, rõ ràng là gương mặt lạnh lùng cứng ngắc, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được, khi anh nhìn cô, khóe mắt trên miệng đều đầy ý cười.

...............

Trước khi yến hội danh viện bắt đầu, trưởng ca Bách Nhạc Môn đứng trên đài cao, thông báo, đêm nay Bách Nhạc Môn có một cô gái, xuất trướng, dùng đấu giá cạnh tranh, người trả giá cao có thể mua đêm đầu của cô gái kia.

Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Dịch Giản nhìn Chung Tình giả bộ tức giận tức giận, mềm lòng vươn tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ không chấp nhận thấy em chịu uất ức..."Lòng Chung Tình mềm nhũn, lại im lặng chẳng nói gì.Sợ là, người đàn ông này cưng chiều cô tới tận xương,...Cô chỉ bị ca nữ kia mặc kệ một chút, anh đã đau lòng như vậy.Có lẽ, cả đời này, cũng chỉ riêng Chung Tình cô mới có số phận tốt như vậy, có thể gặp chàng trai như anh.Cô không nói lời nào, tất nhiên anh cũng không nói thêm gì, sắc mặt của anh vẫn khó coi như cũ, như đang buồn bực, Chung Tình thất thần trong phút chốc mới quay đầu, nhìn Dịch Giản, ánh mắt hơi ấm áp, cô biết, đó là cảm giác muốn khóc: "Lúc nào anh cũng chọc em khóc....""Đã từng, em không phải người thích khóc... thế mà, anh lại luôn có bản lĩnh, lừa em ch** n**c mắt chỉ trong thoáng chốc."Chung Tình không nhìn Dịch nữa, cô có thể cảm giác được, Dịch Giản đang nhìn cô chăm chú, giữa hai người thoáng hiện chút ám muội, vẫn nhẽ nhàng trao đổi.Dịch Giản vươn tay, từ từ v**t v* đuôi mắt cô, giọng nói còn mang chút áy náy: "Anh chỉ... hận chính mình...lại để em bị bắt nạt thêm lần nữa... "Lúc nói tới đây, trong mắt Chung Tình đã đầy nước, giọng cô rất mềm, rất ấm: "Em không uất ức......"Gả cho chàng trai như vậy, sao có thể nói bị thiệt thòi uất ức được?Chung quanh vẫn hồi hồi cãi vả, hai người bọn họ lại không nghe thấy gì, chỉ dựa vào nhau ngồi đó.Tay anh, nắm chặt tay cô.Dùng sức nắm thật chặt.Đầu ngón tay, đều trắng cả lên.Anh cúi đầu, ngưng mắt nhìn cô, cô thuận theo khép mắt.Hình ảnh yên bình như vậy.Tạo cho người khác một cảm giác.Cái cảm giác này, chỉ có ai chữ.Sủng ái.Một người đàn ông, sau khi yêu một người phụ nữ, cho cô cảm giác này, thật là tốt vô hạn vô biên.Cái tốt này, gọi là, cưng chiều, gọi là sủng ái.Bạn coi, ánh mắt của anh tĩnh mịch biết bao nhiêu, rõ ràng là gương mặt lạnh lùng cứng ngắc, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được, khi anh nhìn cô, khóe mắt trên miệng đều đầy ý cười................Trước khi yến hội danh viện bắt đầu, trưởng ca Bách Nhạc Môn đứng trên đài cao, thông báo, đêm nay Bách Nhạc Môn có một cô gái, xuất trướng, dùng đấu giá cạnh tranh, người trả giá cao có thể mua đêm đầu của cô gái kia.

Chương 701: Thiếu tướng có thù tất báo (2)