"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 819: Thiếu tướng tặng quà cho Chung Tình [50]
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Editor: MayToàn thân cao thấp đều lộ ra một cỗ cao quý thanh lịch, bất luận kẻ nào nhìn, đều biết cô ta là xuất thân từ danh môn.Cô ta chỉ đứng ở nơi đó, mang theo dáng vẻ thục nữ không thể xoi mói, xem ra, từ nhỏ đến lớn, ở dưới tay đại phu nhân, cô ta được dạy dỗ rất tốt.Tốt thì tốt.Chỉ là trên thế giới này, không thiếu nhất, đó là danh môn thục nữ.Bao gồm......... cả Chung Tình.Mọi người lớn lên đều là xuất sắc như vậy, đều là một bộ dáng đoan trang, thoạt nhìn, đặc biệt mê người.Cho nên, đàn ông nhìn thấy, đều cảm thấy cưới ai, muốn ai, cũng đều giống nhau, tự nhiên mọi người đều sẽ chọn lựa người phụ nữ có trợ giúp với sự nghiệp tương lai của mình nhất.Vì thế, liền có đám hỏi thương mại điều kiện khác nhau sinh ra.Chỉ là, thiếu tướng không giống......... Anh cái gì cũng không cần, cái gì cũng không khát vọng, muốn đi vào tâm của anh, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.Chỉ, cần ở đúng thời gian, đúng lúc tiến vào trong tầm mắt của anh, đúng lúc được anh nhất kiến chung tình, đúng lúc nhiều năm sau gặp lại, đúng lúc vui vẻ kết thành vợ chồng, đúng lúc bạch đầu giai lão.Những thứ đúng lúc này......... Đó là duyên phận.Cho nên, chỉ có thể nói, thiếu tướng và Hà An Viện, có duyên vô phận.Cho nên, giờ này khắc này, Hà An Viện biểu hiện ra hoàn mỹ như vậy, nhưng Dịch Giản lại hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, cánh môi nhếch lên, dần hiện ra một chút không dấu vết kiên nhẫn.“Tôi không nhớ rõ tôi có chuyện cũ có thể nói chuyện với cô.”Anh không thích nói chuyện.Tự nhiên lời nói ra, đều là từ ít ý rõ ràng, như vậy, sẽ đặc biệt không cho người mặt mũi.........Hà An Viện vốn đang cười, giờ này khắc này, trên khuôn mặt kiều mỵ, bởi vì câu này, rốt cuộc không nhịn được, diễn biến thành một chút đau thương, như là hơi nước bao phủ ở trên gương mặt của cô, từ từ trôi giạt.Cô cúi đầu, muốn tìm một đoạn lời nói, có thể đại biểu cho tình bạn cố tri trong quá khứ của bọn họ, nhưng lăn qua lộn lại, lại phát hiện, cho tới bây giờ, đều chỉ là cô ta một bên tình nguyện.Đáy lòng của cô, nhịn không được bắt đầu đai khổ bi thương, đối với người đàn ông này mà nói, cô ta chỉ là một người không thể bình thường hơn!Dịch Giản đứng ở nơi đó, nói xong lời như vậy, liền xoay người bước đi về phía ngoài cửa, đi hai bước, lại cảm thấy toàn thân có chút không thoải mái, cả người không thăng bằng, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhịn không được vươn tay, vịn vách tường một bên. ---
Editor: May
Toàn thân cao thấp đều lộ ra một cỗ cao quý thanh lịch, bất luận kẻ nào nhìn, đều biết cô ta là xuất thân từ danh môn.
Cô ta chỉ đứng ở nơi đó, mang theo dáng vẻ thục nữ không thể xoi mói, xem ra, từ nhỏ đến lớn, ở dưới tay đại phu nhân, cô ta được dạy dỗ rất tốt.
Tốt thì tốt.
Chỉ là trên thế giới này, không thiếu nhất, đó là danh môn thục nữ.
Bao gồm......... cả Chung Tình.
Mọi người lớn lên đều là xuất sắc như vậy, đều là một bộ dáng đoan trang, thoạt nhìn, đặc biệt mê người.
Cho nên, đàn ông nhìn thấy, đều cảm thấy cưới ai, muốn ai, cũng đều giống nhau, tự nhiên mọi người đều sẽ chọn lựa người phụ nữ có trợ giúp với sự nghiệp tương lai của mình nhất.
Vì thế, liền có đám hỏi thương mại điều kiện khác nhau sinh ra.
Chỉ là, thiếu tướng không giống......... Anh cái gì cũng không cần, cái gì cũng không khát vọng, muốn đi vào tâm của anh, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.
Chỉ, cần ở đúng thời gian, đúng lúc tiến vào trong tầm mắt của anh, đúng lúc được anh nhất kiến chung tình, đúng lúc nhiều năm sau gặp lại, đúng lúc vui vẻ kết thành vợ chồng, đúng lúc bạch đầu giai lão.
Những thứ đúng lúc này......... Đó là duyên phận.
Cho nên, chỉ có thể nói, thiếu tướng và Hà An Viện, có duyên vô phận.
Cho nên, giờ này khắc này, Hà An Viện biểu hiện ra hoàn mỹ như vậy, nhưng Dịch Giản lại hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, cánh môi nhếch lên, dần hiện ra một chút không dấu vết kiên nhẫn.
“Tôi không nhớ rõ tôi có chuyện cũ có thể nói chuyện với cô.”
Anh không thích nói chuyện.
Tự nhiên lời nói ra, đều là từ ít ý rõ ràng, như vậy, sẽ đặc biệt không cho người mặt mũi.........
Hà An Viện vốn đang cười, giờ này khắc này, trên khuôn mặt kiều mỵ, bởi vì câu này, rốt cuộc không nhịn được, diễn biến thành một chút đau thương, như là hơi nước bao phủ ở trên gương mặt của cô, từ từ trôi giạt.
Cô cúi đầu, muốn tìm một đoạn lời nói, có thể đại biểu cho tình bạn cố tri trong quá khứ của bọn họ, nhưng lăn qua lộn lại, lại phát hiện, cho tới bây giờ, đều chỉ là cô ta một bên tình nguyện.
Đáy lòng của cô, nhịn không được bắt đầu đai khổ bi thương, đối với người đàn ông này mà nói, cô ta chỉ là một người không thể bình thường hơn!
Dịch Giản đứng ở nơi đó, nói xong lời như vậy, liền xoay người bước đi về phía ngoài cửa, đi hai bước, lại cảm thấy toàn thân có chút không thoải mái, cả người không thăng bằng, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhịn không được vươn tay, vịn vách tường một bên. ---
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Editor: MayToàn thân cao thấp đều lộ ra một cỗ cao quý thanh lịch, bất luận kẻ nào nhìn, đều biết cô ta là xuất thân từ danh môn.Cô ta chỉ đứng ở nơi đó, mang theo dáng vẻ thục nữ không thể xoi mói, xem ra, từ nhỏ đến lớn, ở dưới tay đại phu nhân, cô ta được dạy dỗ rất tốt.Tốt thì tốt.Chỉ là trên thế giới này, không thiếu nhất, đó là danh môn thục nữ.Bao gồm......... cả Chung Tình.Mọi người lớn lên đều là xuất sắc như vậy, đều là một bộ dáng đoan trang, thoạt nhìn, đặc biệt mê người.Cho nên, đàn ông nhìn thấy, đều cảm thấy cưới ai, muốn ai, cũng đều giống nhau, tự nhiên mọi người đều sẽ chọn lựa người phụ nữ có trợ giúp với sự nghiệp tương lai của mình nhất.Vì thế, liền có đám hỏi thương mại điều kiện khác nhau sinh ra.Chỉ là, thiếu tướng không giống......... Anh cái gì cũng không cần, cái gì cũng không khát vọng, muốn đi vào tâm của anh, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.Chỉ, cần ở đúng thời gian, đúng lúc tiến vào trong tầm mắt của anh, đúng lúc được anh nhất kiến chung tình, đúng lúc nhiều năm sau gặp lại, đúng lúc vui vẻ kết thành vợ chồng, đúng lúc bạch đầu giai lão.Những thứ đúng lúc này......... Đó là duyên phận.Cho nên, chỉ có thể nói, thiếu tướng và Hà An Viện, có duyên vô phận.Cho nên, giờ này khắc này, Hà An Viện biểu hiện ra hoàn mỹ như vậy, nhưng Dịch Giản lại hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, cánh môi nhếch lên, dần hiện ra một chút không dấu vết kiên nhẫn.“Tôi không nhớ rõ tôi có chuyện cũ có thể nói chuyện với cô.”Anh không thích nói chuyện.Tự nhiên lời nói ra, đều là từ ít ý rõ ràng, như vậy, sẽ đặc biệt không cho người mặt mũi.........Hà An Viện vốn đang cười, giờ này khắc này, trên khuôn mặt kiều mỵ, bởi vì câu này, rốt cuộc không nhịn được, diễn biến thành một chút đau thương, như là hơi nước bao phủ ở trên gương mặt của cô, từ từ trôi giạt.Cô cúi đầu, muốn tìm một đoạn lời nói, có thể đại biểu cho tình bạn cố tri trong quá khứ của bọn họ, nhưng lăn qua lộn lại, lại phát hiện, cho tới bây giờ, đều chỉ là cô ta một bên tình nguyện.Đáy lòng của cô, nhịn không được bắt đầu đai khổ bi thương, đối với người đàn ông này mà nói, cô ta chỉ là một người không thể bình thường hơn!Dịch Giản đứng ở nơi đó, nói xong lời như vậy, liền xoay người bước đi về phía ngoài cửa, đi hai bước, lại cảm thấy toàn thân có chút không thoải mái, cả người không thăng bằng, trước mắt một mảnh mơ hồ, nhịn không được vươn tay, vịn vách tường một bên. ---