"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 980: Sinh tử gắn bó [ 13]
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Dịch Giản lại không dám tưởng tượng tiếp nữa!Toàn thân anh đều mang theo vài phần run rẩy, anh hít sâu một hơi, mới thong thả thả một lần ý nghĩ kia của mình, ở trong đầu.Cô không đi sao? Cô sợ chết như vậy, lại có thể không đi sao? Muốn lưu lại cùng anh ư?Đáy lòng anh rất kích động......... Nhưng cũng rất sợ hãi.........Anh vẫn cho là, dựa theo tính tình của cô, là sẽ rời đi.........Chỉ là......... Có lẽ cô thật sự sẽ rời đi......... Có lẽ, chỉ là chính mình nghĩ nhiều thôi.........Đáy lòng Dịch Giản an ủi chính mình như vậy.Từ Ngang cúi đầu, ngón tay nắm gắt gao, anh thật sự muốn mở miệng, quỳ xuống với Chung Hân, cầu cô ta đưa vé cho thiếu tướng, đừng ghen ghét thiếu tướng phu nhân, để cho bọn họ đi đi.Nhưng, anh lại phát hiện, anh hoàn toàn không làm được.Không dám cãi lời mệnh lệnh của thiếu tướng.Anh biết, chỉ cần anh dám mở miệng nói, dám mở miệng hỏi, thiếu tướng sẽ đánh chết anh tại chỗ!Yêu thì yêu!Nhưng, cũng không thể yêu như là thiếu tướng vậy!Một phần tình yêu, đi lâu như vậy, đi tới hiện tại, lại sẽ nghênh đón cục diện sinh tử mờ mịt ư?Bởi vậy, cũng là quá mức tàn nhẫn và tàn khốc!Từ Ngang đột nhiên liền khóc ra tiếng, quỳ gối trên mặt đất.Anh hành động như vậy, dọa Chung Tình nhảy dựng, Chung Tình vội vàng vươn tay, muốn đỡ Từ Ngang dậy.“Từ Ngang, anh làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên đi......... Anh khóc cái gì? Tôi có đứa nhỏ, mọi người cao hứng còn không kịp, sao anh lại ở nơi này khóc lên?”Từ Ngang không nói gì, chỉ rơi từng giọt nước mắt xuống.Từ Ngang anh, thật ra chính là một hán tử th* t*c, chữ to không nhận ra được vài chữ, chỉ là sau khi nhận thức thiếu tướng, đi theo anh, đánh giặc.Hiện tại quân Nhật xâm lược Trung Quốc, anh cần phải làm là bảo vệ tốt quốc gia của mình!Anh chính là một người cực kỳ nhiệt huyết.Đây là chuyện một người Trung Quốc phải làm!Anh biết, nếu đổi là người khác, vào lúc quốc nạn vào đầu, buông tay bước đi giống như thiếu tướng vậy, anh thật sự sẽ phỉ nhổ!Nhưng nhiều năm như vậy, anh một đường đi theo thiếu tướng, biết cách làm người của ngài ấy.Chí hướng của ngài ấy không ở nơi này.Bọn họ xem như là anh em hoạn nạn, anh hiểu giấc mộng của thiếu tướng ở nơi nào.Ngài ấy rất có đầu óc, năm đó lúc bọn họ quen biết, ngài ấy đã nói, ngài ấy cho anh một mảnh giang sơn, mà ngài ấy chỉ cần một người phụ nữ.Hiện tại......... Chiến loạn, anh rốt cục có thể cố gắng vì giấc mộng của mình, đánh giặc, chết cũng không sao cả!
Dịch Giản lại không dám tưởng tượng tiếp nữa!
Toàn thân anh đều mang theo vài phần run rẩy, anh hít sâu một hơi, mới thong thả thả một lần ý nghĩ kia của mình, ở trong đầu.
Cô không đi sao? Cô sợ chết như vậy, lại có thể không đi sao? Muốn lưu lại cùng anh ư?
Đáy lòng anh rất kích động......... Nhưng cũng rất sợ hãi.........
Anh vẫn cho là, dựa theo tính tình của cô, là sẽ rời đi.........
Chỉ là......... Có lẽ cô thật sự sẽ rời đi......... Có lẽ, chỉ là chính mình nghĩ nhiều thôi.........
Đáy lòng Dịch Giản an ủi chính mình như vậy.
Từ Ngang cúi đầu, ngón tay nắm gắt gao, anh thật sự muốn mở miệng, quỳ xuống với Chung Hân, cầu cô ta đưa vé cho thiếu tướng, đừng ghen ghét thiếu tướng phu nhân, để cho bọn họ đi đi.
Nhưng, anh lại phát hiện, anh hoàn toàn không làm được.
Không dám cãi lời mệnh lệnh của thiếu tướng.
Anh biết, chỉ cần anh dám mở miệng nói, dám mở miệng hỏi, thiếu tướng sẽ đánh chết anh tại chỗ!
Yêu thì yêu!
Nhưng, cũng không thể yêu như là thiếu tướng vậy!
Một phần tình yêu, đi lâu như vậy, đi tới hiện tại, lại sẽ nghênh đón cục diện sinh tử mờ mịt ư?
Bởi vậy, cũng là quá mức tàn nhẫn và tàn khốc!
Từ Ngang đột nhiên liền khóc ra tiếng, quỳ gối trên mặt đất.
Anh hành động như vậy, dọa Chung Tình nhảy dựng, Chung Tình vội vàng vươn tay, muốn đỡ Từ Ngang dậy.
“Từ Ngang, anh làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên đi......... Anh khóc cái gì? Tôi có đứa nhỏ, mọi người cao hứng còn không kịp, sao anh lại ở nơi này khóc lên?”
Từ Ngang không nói gì, chỉ rơi từng giọt nước mắt xuống.
Từ Ngang anh, thật ra chính là một hán tử th* t*c, chữ to không nhận ra được vài chữ, chỉ là sau khi nhận thức thiếu tướng, đi theo anh, đánh giặc.
Hiện tại quân Nhật xâm lược Trung Quốc, anh cần phải làm là bảo vệ tốt quốc gia của mình!
Anh chính là một người cực kỳ nhiệt huyết.
Đây là chuyện một người Trung Quốc phải làm!
Anh biết, nếu đổi là người khác, vào lúc quốc nạn vào đầu, buông tay bước đi giống như thiếu tướng vậy, anh thật sự sẽ phỉ nhổ!
Nhưng nhiều năm như vậy, anh một đường đi theo thiếu tướng, biết cách làm người của ngài ấy.
Chí hướng của ngài ấy không ở nơi này.
Bọn họ xem như là anh em hoạn nạn, anh hiểu giấc mộng của thiếu tướng ở nơi nào.
Ngài ấy rất có đầu óc, năm đó lúc bọn họ quen biết, ngài ấy đã nói, ngài ấy cho anh một mảnh giang sơn, mà ngài ấy chỉ cần một người phụ nữ.
Hiện tại......... Chiến loạn, anh rốt cục có thể cố gắng vì giấc mộng của mình, đánh giặc, chết cũng không sao cả!
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Dịch Giản lại không dám tưởng tượng tiếp nữa!Toàn thân anh đều mang theo vài phần run rẩy, anh hít sâu một hơi, mới thong thả thả một lần ý nghĩ kia của mình, ở trong đầu.Cô không đi sao? Cô sợ chết như vậy, lại có thể không đi sao? Muốn lưu lại cùng anh ư?Đáy lòng anh rất kích động......... Nhưng cũng rất sợ hãi.........Anh vẫn cho là, dựa theo tính tình của cô, là sẽ rời đi.........Chỉ là......... Có lẽ cô thật sự sẽ rời đi......... Có lẽ, chỉ là chính mình nghĩ nhiều thôi.........Đáy lòng Dịch Giản an ủi chính mình như vậy.Từ Ngang cúi đầu, ngón tay nắm gắt gao, anh thật sự muốn mở miệng, quỳ xuống với Chung Hân, cầu cô ta đưa vé cho thiếu tướng, đừng ghen ghét thiếu tướng phu nhân, để cho bọn họ đi đi.Nhưng, anh lại phát hiện, anh hoàn toàn không làm được.Không dám cãi lời mệnh lệnh của thiếu tướng.Anh biết, chỉ cần anh dám mở miệng nói, dám mở miệng hỏi, thiếu tướng sẽ đánh chết anh tại chỗ!Yêu thì yêu!Nhưng, cũng không thể yêu như là thiếu tướng vậy!Một phần tình yêu, đi lâu như vậy, đi tới hiện tại, lại sẽ nghênh đón cục diện sinh tử mờ mịt ư?Bởi vậy, cũng là quá mức tàn nhẫn và tàn khốc!Từ Ngang đột nhiên liền khóc ra tiếng, quỳ gối trên mặt đất.Anh hành động như vậy, dọa Chung Tình nhảy dựng, Chung Tình vội vàng vươn tay, muốn đỡ Từ Ngang dậy.“Từ Ngang, anh làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên đi......... Anh khóc cái gì? Tôi có đứa nhỏ, mọi người cao hứng còn không kịp, sao anh lại ở nơi này khóc lên?”Từ Ngang không nói gì, chỉ rơi từng giọt nước mắt xuống.Từ Ngang anh, thật ra chính là một hán tử th* t*c, chữ to không nhận ra được vài chữ, chỉ là sau khi nhận thức thiếu tướng, đi theo anh, đánh giặc.Hiện tại quân Nhật xâm lược Trung Quốc, anh cần phải làm là bảo vệ tốt quốc gia của mình!Anh chính là một người cực kỳ nhiệt huyết.Đây là chuyện một người Trung Quốc phải làm!Anh biết, nếu đổi là người khác, vào lúc quốc nạn vào đầu, buông tay bước đi giống như thiếu tướng vậy, anh thật sự sẽ phỉ nhổ!Nhưng nhiều năm như vậy, anh một đường đi theo thiếu tướng, biết cách làm người của ngài ấy.Chí hướng của ngài ấy không ở nơi này.Bọn họ xem như là anh em hoạn nạn, anh hiểu giấc mộng của thiếu tướng ở nơi nào.Ngài ấy rất có đầu óc, năm đó lúc bọn họ quen biết, ngài ấy đã nói, ngài ấy cho anh một mảnh giang sơn, mà ngài ấy chỉ cần một người phụ nữ.Hiện tại......... Chiến loạn, anh rốt cục có thể cố gắng vì giấc mộng của mình, đánh giặc, chết cũng không sao cả!