Thời Bạc Y mất trí nhớ, liếc mắt thấy bạch y kiếm giả đang đi đến nhất thời mắt sáng lên. Nhân lúc còn chưa đến gần, vội vàng kéo tung cổ áo lộ ra phần lớn da thịt. “Vị đạo hữu này” Thời Bạc Y dựa vào bụi hoa dưới tán cây, để bụi hoa đem hắn nửa che nửa đậy “Xin dừng bước.” Thực chất người vừa tới lúc nhìn thấy hắn cũng thả chậm cước bộ, thấy hắn như vậy trực tiếp dừng lại, lẳng lặng nhìn đối phương vờ vịt. Thời Bạc Y kéo kéo y phục để cổ áo mở rộng hơn, mị nhãn như tơ nhìn đối phương, thanh âm mê hoặc cất lên: “Đạo hữu, muốn song tu không?” Người vừa tới: … Người không liên quan xì xào bàn tán. Người xem Giáp: Bệnh mất trí của tông chủ lại tái phát? Người xem Ất: Chắc là vậy, ngươi xem y còn quên luôn Hạ tiên sinh. Người xem Bính: Ta mà là Hạ tiên sinh thì đã tìm đạo lữ khác từ lâu rồi. Người xem Đinh: Ngươi nghĩ Hạ tiên sinh giống tên hoa tâm nhà ngươi ư →→ Mấy người liếc mắt nhìn nhau, thở dài nói: Hạ tiên sinh thực sủng tông chủ, tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà. Hạ…

Chương 14

Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống ThuốcTác giả: Giang Nam Hồn Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Tiên HiệpThời Bạc Y mất trí nhớ, liếc mắt thấy bạch y kiếm giả đang đi đến nhất thời mắt sáng lên. Nhân lúc còn chưa đến gần, vội vàng kéo tung cổ áo lộ ra phần lớn da thịt. “Vị đạo hữu này” Thời Bạc Y dựa vào bụi hoa dưới tán cây, để bụi hoa đem hắn nửa che nửa đậy “Xin dừng bước.” Thực chất người vừa tới lúc nhìn thấy hắn cũng thả chậm cước bộ, thấy hắn như vậy trực tiếp dừng lại, lẳng lặng nhìn đối phương vờ vịt. Thời Bạc Y kéo kéo y phục để cổ áo mở rộng hơn, mị nhãn như tơ nhìn đối phương, thanh âm mê hoặc cất lên: “Đạo hữu, muốn song tu không?” Người vừa tới: … Người không liên quan xì xào bàn tán. Người xem Giáp: Bệnh mất trí của tông chủ lại tái phát? Người xem Ất: Chắc là vậy, ngươi xem y còn quên luôn Hạ tiên sinh. Người xem Bính: Ta mà là Hạ tiên sinh thì đã tìm đạo lữ khác từ lâu rồi. Người xem Đinh: Ngươi nghĩ Hạ tiên sinh giống tên hoa tâm nhà ngươi ư →→ Mấy người liếc mắt nhìn nhau, thở dài nói: Hạ tiên sinh thực sủng tông chủ, tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà. Hạ… Sáng, Hạ Hàm Tử giống như tên trộm lén lút rời giường đi chế thuốc.Như vậy cũng không ổn, tốt hơn vẫn nên nhờ Tả hộ pháp luôn cẩn thận đi mua bổ thận đan cho y, tự mình luyện chế quá nguy hiểm. Thể diện nam nhân không có cũng được, còn hơn là cho Thời Bạc Y uống, như vậy còn dễ chết người hơn.Tất nhiên, giữa tinh tẫn nhân vong và thể diện, Hạ Hàm Tử thấy vẫn nên chọn vế đầu đi, dù sao Tả hộ pháp cũng rất đáng tin.Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ thở dài, uống hết bát thuốc đắng ngắt, rồi súc miệng vài lần, đảm bảo không còn mùi lạ nữa mới dám trở về phòng ngủ.Thời Bạc Y vẫn đang ngủ.Hạ Hàm Tử lên giường ôm hắn, dém lại chăn.Đến lúc mặt trời lên đến đỉnh, Thời Bạc Y đã dậy còn Hạ Hàm Tử vẫn đang ngủ say.“Tiên sinh…” Thời Bạc Y gọi nhỏ.Không có phản ứng.Thời Bạc Y kích động.Hắn lén lút trèo lên người Hạ Hàm Tử, cưỡi lên người y, vô cùng hưng phấn.Lúc Hạ Hàm Tử thức dậy thì thấy áo ngủ y mặc cho Thời Bạc Y xốc xếch treo trên người y, thắt lưng cũng tháo tung, lộ ra toàn bộ lồng ngực.“…”“Tiên sinh!” Thời Bạc Y hưng phấn uốn éo, cảm nhận được thứ dưới mông có phản ứng hắn lại càng sung sướng hơn.Hạ Hàm Tử nghẹn lời, thuốc y cũng uống rồi, giờ là lúc dễ dàng hưng phấn nhất.“Đệ làm gì vậy?” Hạ Hàm Tử vội dời đi sự chú ý của hắn.“Cưỡi ngựa!” Thời Bạc Y lớn tiếng “Tiên sinh, giá!”“…”Hỏi quân có biết bao sầu, chẳng khác gì một đứa trẻ có thù với ngươi.Hạ Hàm Tử bắt đầu nghi ngờ, y là đạo lữ của Thời Bạc Y chứ không phải kẻ thù của hắn sao?“Tiên sinh, chơi thực vui.” Thời Bạc Y nằm xuống, cằm đặt lên ngực Hạ Hàm Tử vẻ mặt chân thành nói.Hạ Hàm Tử uể oải: “Ừ, chơi vui”“Phải rồi, tiên sinh.” Thời Bạc Y vui vẻ “Hôm qua ngài hứa mang ta đến phường lý chơi.”… Ôi mẹ ơi, sao vẫn nhớ việc này vậy??Cần quên thì không quên, không cần quên thì lại quên.Hạ Hàm Tử mệt tâm, bây giờ nên làm cái gì?

Sáng, Hạ Hàm Tử giống như tên trộm lén lút rời giường đi chế thuốc.

Như vậy cũng không ổn, tốt hơn vẫn nên nhờ Tả hộ pháp luôn cẩn thận đi mua bổ thận đan cho y, tự mình luyện chế quá nguy hiểm. Thể diện nam nhân không có cũng được, còn hơn là cho Thời Bạc Y uống, như vậy còn dễ chết người hơn.

Tất nhiên, giữa tinh tẫn nhân vong và thể diện, Hạ Hàm Tử thấy vẫn nên chọn vế đầu đi, dù sao Tả hộ pháp cũng rất đáng tin.

Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ thở dài, uống hết bát thuốc đắng ngắt, rồi súc miệng vài lần, đảm bảo không còn mùi lạ nữa mới dám trở về phòng ngủ.

Thời Bạc Y vẫn đang ngủ.

Hạ Hàm Tử lên giường ôm hắn, dém lại chăn.

Đến lúc mặt trời lên đến đỉnh, Thời Bạc Y đã dậy còn Hạ Hàm Tử vẫn đang ngủ say.

“Tiên sinh…” Thời Bạc Y gọi nhỏ.

Không có phản ứng.

Thời Bạc Y kích động.

Hắn lén lút trèo lên người Hạ Hàm Tử, cưỡi lên người y, vô cùng hưng phấn.

Lúc Hạ Hàm Tử thức dậy thì thấy áo ngủ y mặc cho Thời Bạc Y xốc xếch treo trên người y, thắt lưng cũng tháo tung, lộ ra toàn bộ lồng ngực.

“…”

“Tiên sinh!” Thời Bạc Y hưng phấn uốn éo, cảm nhận được thứ dưới mông có phản ứng hắn lại càng sung sướng hơn.

Hạ Hàm Tử nghẹn lời, thuốc y cũng uống rồi, giờ là lúc dễ dàng hưng phấn nhất.

“Đệ làm gì vậy?” Hạ Hàm Tử vội dời đi sự chú ý của hắn.

“Cưỡi ngựa!” Thời Bạc Y lớn tiếng “Tiên sinh, giá!”

“…”

Hỏi quân có biết bao sầu, chẳng khác gì một đứa trẻ có thù với ngươi.

Hạ Hàm Tử bắt đầu nghi ngờ, y là đạo lữ của Thời Bạc Y chứ không phải kẻ thù của hắn sao?

“Tiên sinh, chơi thực vui.” Thời Bạc Y nằm xuống, cằm đặt lên ngực Hạ Hàm Tử vẻ mặt chân thành nói.

Hạ Hàm Tử uể oải: “Ừ, chơi vui”

“Phải rồi, tiên sinh.” Thời Bạc Y vui vẻ “Hôm qua ngài hứa mang ta đến phường lý chơi.”

… Ôi mẹ ơi, sao vẫn nhớ việc này vậy??

Cần quên thì không quên, không cần quên thì lại quên.

Hạ Hàm Tử mệt tâm, bây giờ nên làm cái gì?

Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống ThuốcTác giả: Giang Nam Hồn Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Tiên HiệpThời Bạc Y mất trí nhớ, liếc mắt thấy bạch y kiếm giả đang đi đến nhất thời mắt sáng lên. Nhân lúc còn chưa đến gần, vội vàng kéo tung cổ áo lộ ra phần lớn da thịt. “Vị đạo hữu này” Thời Bạc Y dựa vào bụi hoa dưới tán cây, để bụi hoa đem hắn nửa che nửa đậy “Xin dừng bước.” Thực chất người vừa tới lúc nhìn thấy hắn cũng thả chậm cước bộ, thấy hắn như vậy trực tiếp dừng lại, lẳng lặng nhìn đối phương vờ vịt. Thời Bạc Y kéo kéo y phục để cổ áo mở rộng hơn, mị nhãn như tơ nhìn đối phương, thanh âm mê hoặc cất lên: “Đạo hữu, muốn song tu không?” Người vừa tới: … Người không liên quan xì xào bàn tán. Người xem Giáp: Bệnh mất trí của tông chủ lại tái phát? Người xem Ất: Chắc là vậy, ngươi xem y còn quên luôn Hạ tiên sinh. Người xem Bính: Ta mà là Hạ tiên sinh thì đã tìm đạo lữ khác từ lâu rồi. Người xem Đinh: Ngươi nghĩ Hạ tiên sinh giống tên hoa tâm nhà ngươi ư →→ Mấy người liếc mắt nhìn nhau, thở dài nói: Hạ tiên sinh thực sủng tông chủ, tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà. Hạ… Sáng, Hạ Hàm Tử giống như tên trộm lén lút rời giường đi chế thuốc.Như vậy cũng không ổn, tốt hơn vẫn nên nhờ Tả hộ pháp luôn cẩn thận đi mua bổ thận đan cho y, tự mình luyện chế quá nguy hiểm. Thể diện nam nhân không có cũng được, còn hơn là cho Thời Bạc Y uống, như vậy còn dễ chết người hơn.Tất nhiên, giữa tinh tẫn nhân vong và thể diện, Hạ Hàm Tử thấy vẫn nên chọn vế đầu đi, dù sao Tả hộ pháp cũng rất đáng tin.Hạ Hàm Tử bất đắc dĩ thở dài, uống hết bát thuốc đắng ngắt, rồi súc miệng vài lần, đảm bảo không còn mùi lạ nữa mới dám trở về phòng ngủ.Thời Bạc Y vẫn đang ngủ.Hạ Hàm Tử lên giường ôm hắn, dém lại chăn.Đến lúc mặt trời lên đến đỉnh, Thời Bạc Y đã dậy còn Hạ Hàm Tử vẫn đang ngủ say.“Tiên sinh…” Thời Bạc Y gọi nhỏ.Không có phản ứng.Thời Bạc Y kích động.Hắn lén lút trèo lên người Hạ Hàm Tử, cưỡi lên người y, vô cùng hưng phấn.Lúc Hạ Hàm Tử thức dậy thì thấy áo ngủ y mặc cho Thời Bạc Y xốc xếch treo trên người y, thắt lưng cũng tháo tung, lộ ra toàn bộ lồng ngực.“…”“Tiên sinh!” Thời Bạc Y hưng phấn uốn éo, cảm nhận được thứ dưới mông có phản ứng hắn lại càng sung sướng hơn.Hạ Hàm Tử nghẹn lời, thuốc y cũng uống rồi, giờ là lúc dễ dàng hưng phấn nhất.“Đệ làm gì vậy?” Hạ Hàm Tử vội dời đi sự chú ý của hắn.“Cưỡi ngựa!” Thời Bạc Y lớn tiếng “Tiên sinh, giá!”“…”Hỏi quân có biết bao sầu, chẳng khác gì một đứa trẻ có thù với ngươi.Hạ Hàm Tử bắt đầu nghi ngờ, y là đạo lữ của Thời Bạc Y chứ không phải kẻ thù của hắn sao?“Tiên sinh, chơi thực vui.” Thời Bạc Y nằm xuống, cằm đặt lên ngực Hạ Hàm Tử vẻ mặt chân thành nói.Hạ Hàm Tử uể oải: “Ừ, chơi vui”“Phải rồi, tiên sinh.” Thời Bạc Y vui vẻ “Hôm qua ngài hứa mang ta đến phường lý chơi.”… Ôi mẹ ơi, sao vẫn nhớ việc này vậy??Cần quên thì không quên, không cần quên thì lại quên.Hạ Hàm Tử mệt tâm, bây giờ nên làm cái gì?

Chương 14