Thời Bạc Y mất trí nhớ, liếc mắt thấy bạch y kiếm giả đang đi đến nhất thời mắt sáng lên. Nhân lúc còn chưa đến gần, vội vàng kéo tung cổ áo lộ ra phần lớn da thịt. “Vị đạo hữu này” Thời Bạc Y dựa vào bụi hoa dưới tán cây, để bụi hoa đem hắn nửa che nửa đậy “Xin dừng bước.” Thực chất người vừa tới lúc nhìn thấy hắn cũng thả chậm cước bộ, thấy hắn như vậy trực tiếp dừng lại, lẳng lặng nhìn đối phương vờ vịt. Thời Bạc Y kéo kéo y phục để cổ áo mở rộng hơn, mị nhãn như tơ nhìn đối phương, thanh âm mê hoặc cất lên: “Đạo hữu, muốn song tu không?” Người vừa tới: … Người không liên quan xì xào bàn tán. Người xem Giáp: Bệnh mất trí của tông chủ lại tái phát? Người xem Ất: Chắc là vậy, ngươi xem y còn quên luôn Hạ tiên sinh. Người xem Bính: Ta mà là Hạ tiên sinh thì đã tìm đạo lữ khác từ lâu rồi. Người xem Đinh: Ngươi nghĩ Hạ tiên sinh giống tên hoa tâm nhà ngươi ư →→ Mấy người liếc mắt nhìn nhau, thở dài nói: Hạ tiên sinh thực sủng tông chủ, tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà. Hạ…

Chương 22: Phiên ngoại 02

Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống ThuốcTác giả: Giang Nam Hồn Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Tiên HiệpThời Bạc Y mất trí nhớ, liếc mắt thấy bạch y kiếm giả đang đi đến nhất thời mắt sáng lên. Nhân lúc còn chưa đến gần, vội vàng kéo tung cổ áo lộ ra phần lớn da thịt. “Vị đạo hữu này” Thời Bạc Y dựa vào bụi hoa dưới tán cây, để bụi hoa đem hắn nửa che nửa đậy “Xin dừng bước.” Thực chất người vừa tới lúc nhìn thấy hắn cũng thả chậm cước bộ, thấy hắn như vậy trực tiếp dừng lại, lẳng lặng nhìn đối phương vờ vịt. Thời Bạc Y kéo kéo y phục để cổ áo mở rộng hơn, mị nhãn như tơ nhìn đối phương, thanh âm mê hoặc cất lên: “Đạo hữu, muốn song tu không?” Người vừa tới: … Người không liên quan xì xào bàn tán. Người xem Giáp: Bệnh mất trí của tông chủ lại tái phát? Người xem Ất: Chắc là vậy, ngươi xem y còn quên luôn Hạ tiên sinh. Người xem Bính: Ta mà là Hạ tiên sinh thì đã tìm đạo lữ khác từ lâu rồi. Người xem Đinh: Ngươi nghĩ Hạ tiên sinh giống tên hoa tâm nhà ngươi ư →→ Mấy người liếc mắt nhìn nhau, thở dài nói: Hạ tiên sinh thực sủng tông chủ, tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà. Hạ… Đuôi nhỏ uống trộm rượu của Hạ tiên sinh.Đuôi nhỏ: “Không ngon *chép miệng*”Hữu hộ pháp:” … Ngài cũng đã uống rồi.”Đuôi nhỏ: “*vô tội* Tỷ nhìn lầm rồi, không phải ta uống.”Hữu hộ pháp: “??? (Ngài nghĩ ta mù sao?)”Hạ tiên sinh đến nhìn thấy cái bình rỗng.Đuôi nhỏ: “Không phải ta uống, ợ.”Hạ tiên sinh: …Hữu hộ pháp: “Khụ khụ, tiên sinh là ta uống, tông chủ chỉ thử một chút thôi, ngài cũng biết tửu lượng ngài ấy không tốt.”Hạ tiên sinh: “Ừm ta đã biết.”Sau đó Hạ tiên sinh mang đuôi nhỏ đi.Đuôi nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng y, lấy tay nghịch nghịch tóc y, tự chơi vô cùng vui vẻ.Hạ tiên sinh: “Uống nhiều hay ít?”Đuôi nhỏ: “Ta chỉ uống chút chút.”Hạ tiên sinh: “Chút chút là bao nhiêu?”Đuôi nhỏ: “(so sánh với cái vại nước) Một vò nhỏ.”Hạ tiên sinh trầm mặc, ôm chặt đuôi nhỏ, quả nhiên say đến hồ đồ rồi.Hạ tiên sinh: “Sau này không được uống nữa.”Đuôi nhỏ được hôn, ngoan ngoãn đáp ứng.Hạ tiên sinh bị manh không chịu được, đêm đó đè đuôi nhỏ, đuôi nhỏ bị ép khô.Đây chính là một câu chuyện bi thương.

Đuôi nhỏ uống trộm rượu của Hạ tiên sinh.

Đuôi nhỏ: “Không ngon *chép miệng*”

Hữu hộ pháp:” … Ngài cũng đã uống rồi.”

Đuôi nhỏ: “*vô tội* Tỷ nhìn lầm rồi, không phải ta uống.”

Hữu hộ pháp: “??? (Ngài nghĩ ta mù sao?)”

Hạ tiên sinh đến nhìn thấy cái bình rỗng.

Đuôi nhỏ: “Không phải ta uống, ợ.”

Hạ tiên sinh: …

Hữu hộ pháp: “Khụ khụ, tiên sinh là ta uống, tông chủ chỉ thử một chút thôi, ngài cũng biết tửu lượng ngài ấy không tốt.”

Hạ tiên sinh: “Ừm ta đã biết.”

Sau đó Hạ tiên sinh mang đuôi nhỏ đi.

Đuôi nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng y, lấy tay nghịch nghịch tóc y, tự chơi vô cùng vui vẻ.

Hạ tiên sinh: “Uống nhiều hay ít?”

Đuôi nhỏ: “Ta chỉ uống chút chút.”

Hạ tiên sinh: “Chút chút là bao nhiêu?”

Đuôi nhỏ: “(so sánh với cái vại nước) Một vò nhỏ.”

Hạ tiên sinh trầm mặc, ôm chặt đuôi nhỏ, quả nhiên say đến hồ đồ rồi.

Hạ tiên sinh: “Sau này không được uống nữa.”

Đuôi nhỏ được hôn, ngoan ngoãn đáp ứng.

Hạ tiên sinh bị manh không chịu được, đêm đó đè đuôi nhỏ, đuôi nhỏ bị ép khô.

Đây chính là một câu chuyện bi thương.

Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống ThuốcTác giả: Giang Nam Hồn Cô NươngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Tiên HiệpThời Bạc Y mất trí nhớ, liếc mắt thấy bạch y kiếm giả đang đi đến nhất thời mắt sáng lên. Nhân lúc còn chưa đến gần, vội vàng kéo tung cổ áo lộ ra phần lớn da thịt. “Vị đạo hữu này” Thời Bạc Y dựa vào bụi hoa dưới tán cây, để bụi hoa đem hắn nửa che nửa đậy “Xin dừng bước.” Thực chất người vừa tới lúc nhìn thấy hắn cũng thả chậm cước bộ, thấy hắn như vậy trực tiếp dừng lại, lẳng lặng nhìn đối phương vờ vịt. Thời Bạc Y kéo kéo y phục để cổ áo mở rộng hơn, mị nhãn như tơ nhìn đối phương, thanh âm mê hoặc cất lên: “Đạo hữu, muốn song tu không?” Người vừa tới: … Người không liên quan xì xào bàn tán. Người xem Giáp: Bệnh mất trí của tông chủ lại tái phát? Người xem Ất: Chắc là vậy, ngươi xem y còn quên luôn Hạ tiên sinh. Người xem Bính: Ta mà là Hạ tiên sinh thì đã tìm đạo lữ khác từ lâu rồi. Người xem Đinh: Ngươi nghĩ Hạ tiên sinh giống tên hoa tâm nhà ngươi ư →→ Mấy người liếc mắt nhìn nhau, thở dài nói: Hạ tiên sinh thực sủng tông chủ, tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà. Hạ… Đuôi nhỏ uống trộm rượu của Hạ tiên sinh.Đuôi nhỏ: “Không ngon *chép miệng*”Hữu hộ pháp:” … Ngài cũng đã uống rồi.”Đuôi nhỏ: “*vô tội* Tỷ nhìn lầm rồi, không phải ta uống.”Hữu hộ pháp: “??? (Ngài nghĩ ta mù sao?)”Hạ tiên sinh đến nhìn thấy cái bình rỗng.Đuôi nhỏ: “Không phải ta uống, ợ.”Hạ tiên sinh: …Hữu hộ pháp: “Khụ khụ, tiên sinh là ta uống, tông chủ chỉ thử một chút thôi, ngài cũng biết tửu lượng ngài ấy không tốt.”Hạ tiên sinh: “Ừm ta đã biết.”Sau đó Hạ tiên sinh mang đuôi nhỏ đi.Đuôi nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng y, lấy tay nghịch nghịch tóc y, tự chơi vô cùng vui vẻ.Hạ tiên sinh: “Uống nhiều hay ít?”Đuôi nhỏ: “Ta chỉ uống chút chút.”Hạ tiên sinh: “Chút chút là bao nhiêu?”Đuôi nhỏ: “(so sánh với cái vại nước) Một vò nhỏ.”Hạ tiên sinh trầm mặc, ôm chặt đuôi nhỏ, quả nhiên say đến hồ đồ rồi.Hạ tiên sinh: “Sau này không được uống nữa.”Đuôi nhỏ được hôn, ngoan ngoãn đáp ứng.Hạ tiên sinh bị manh không chịu được, đêm đó đè đuôi nhỏ, đuôi nhỏ bị ép khô.Đây chính là một câu chuyện bi thương.

Chương 22: Phiên ngoại 02