Tác giả:

Cuộc đời mình chấm dứt rồi. Myra MacCoinnich cưỡi ngựa về phía tử thần, và cô biết đó là tử thần của đời mình. Vì sao chứ? Vì sao tổ tiên và những linh hồn Druid bác ái lại điều khiển số mệnh của Myra bằng việc gửi cô tới tương lai vào thời điểm này? Cưỡi ngựa ngay bên cạnh, chị dâu Tara chào cô với nụ cười rầu rĩ, nụ cười chứa đủ nghi ngờ sẽ để lại một lỗ thủng lớn trong trái tim Myra. “Xa thế này là đủ rồi”, anh trai Duncan của cô tuyên bố khi dừng ngựa. Myra trượt xuống từ lưng ngựa, khẽ vỗ về nó lần cuối. “Đây đâu phải là vĩnh biệt, Myra. Em sẽ gặp lại nó thôi”, Tara đặt một cánh tay lên vai Myra để động viên. “Chúng ta đang làm việc đúng đắn chứ?” “Những hình ảnh tiên đoán của mẹ đã bao giờ sai chưa?” “Nay[1].” Một hình ảnh tiên tri cực kỳ rõ ràng của mẹ cô đã cảnh báo rằng Myra sẽ chết nếu ở lại năm 1576. [1] Nay: một từ gốc Scotland cổ trong thế kỷ mười sáu, có nghĩa là “không”. Đoạn sau Tara nhắc Myra nên dùng “No” (Không) thay vì “Nay” để phù hợp với ngôn ngữ thế kỷ hai mốt.…

Truyện chữ