Đang ngồi trong lớp học ( giờ truy bài) bỗng nhiên thấy cả lớp nhốn nháo hết cả lên. Đứa bạn thân nhất với tôi: cái Phương vội kéo tay tôi xuống tầng dưới: -Mày làm sao đấy? Trời sập ak mà mày gấp gáp thế này ( Tôi bực tức quát) - Còn hơn cả trời sập. Mà thôi, mày không cần phải hỏi. Chạy nhanh nhanh lên, xuống dưới kia thì mày sẽ biết ( cái Phương hấp tấp đáp) Ồ …………………Mẹ kiếp, lại cái thứ được gọi là chứng minh cho tình yêu. Trông thật là tởm lợm: “ Trời đất thiên địa ơi! Chúng nó đang làm gì thế này? KISS nhau ư? ………….” ( Mặt tôi tỏ vẻ khiếp sợ) - Mày dẫn tao xuống đây làm gì.Cái này ………. ( Tôi vội vàng kéo tay nó chạy lên tầng) - Cho mày xem chứ còn làm gì nữa! ( Nó thản nhiên đáp) - Mày không biết rằng “ Thì giờ là vàng bạc “ ak. Thời gian đối với tao là vàng, là bạc, là châu báu, kim cương. Mày đang làm tao mất thì giờ vào mấy việc vớ vẩn, lăng nhăng này hả?? -Mặc xác mày! Đối với tao chỉ cần ngắm zai đẹp là thời gian của tao hóa thành kim cương, Saphia rồi - Chẹp ……………..Chẹp…
Chương 61
Chuyện Tình Tay Ba Giữa Hai Chàng Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ NgáoTác giả: lyn shinĐang ngồi trong lớp học ( giờ truy bài) bỗng nhiên thấy cả lớp nhốn nháo hết cả lên. Đứa bạn thân nhất với tôi: cái Phương vội kéo tay tôi xuống tầng dưới: -Mày làm sao đấy? Trời sập ak mà mày gấp gáp thế này ( Tôi bực tức quát) - Còn hơn cả trời sập. Mà thôi, mày không cần phải hỏi. Chạy nhanh nhanh lên, xuống dưới kia thì mày sẽ biết ( cái Phương hấp tấp đáp) Ồ …………………Mẹ kiếp, lại cái thứ được gọi là chứng minh cho tình yêu. Trông thật là tởm lợm: “ Trời đất thiên địa ơi! Chúng nó đang làm gì thế này? KISS nhau ư? ………….” ( Mặt tôi tỏ vẻ khiếp sợ) - Mày dẫn tao xuống đây làm gì.Cái này ………. ( Tôi vội vàng kéo tay nó chạy lên tầng) - Cho mày xem chứ còn làm gì nữa! ( Nó thản nhiên đáp) - Mày không biết rằng “ Thì giờ là vàng bạc “ ak. Thời gian đối với tao là vàng, là bạc, là châu báu, kim cương. Mày đang làm tao mất thì giờ vào mấy việc vớ vẩn, lăng nhăng này hả?? -Mặc xác mày! Đối với tao chỉ cần ngắm zai đẹp là thời gian của tao hóa thành kim cương, Saphia rồi - Chẹp ……………..Chẹp… Một lần nữa tôi lại phải vào chính cái bệnh viện ấy. =’=. Mình có duyên với nó quá....Dương vì mất quá nhiều máu nên đã đưa đi cấp cứuTôi ngồi ghế chờ....... mặt c*́i xuống, mắt rưng rưng- Đúng là.....- Hương? ( Chưa nói hết câu, tôi bị chặn họng ngay bởi một tiếng nói, ngẩng cổ lên, đó chính là Lyn – huệ. Tôi đã nghĩ rất kĩ rồi. Dù là Lyn hay là huệ, là người yêu c*̃ hay mới c*̉a Thái Minh thì tôi c*̃ng không quan tâm.... Tôi và Lyn sẽ mãi mãi là bạn tốt c*̉a nhau..... mãi mãi)- Ơ.....Lyn...... Sao cậu đến đây?- Tớ đến khám lại vết thương. Ủa? Nhưng sao cậu lại ở đây- Ơ đây hay không đây không phải việc liên quan tới chị ( Tôi chưa kịp nói gì thì thằng Hải đã từ đâu đi tới rồi chen ngay vào)- ơ đây là......?- Không phải việc......- Hải!!( Hải định nói hỗn nên tôi mạnh giọng quát)-........ ( thằng hải với Lyn im)- Đây là hải....... em trai tớ.... nó có gì không phải cậu tha thứ cho nó....... Hải! hãy nói chừng mực ( Tôi cau mày)- Hihi... không sao đâu........ Em ý c*̃ng nói đúng mà. Đây c*̃ng không phải việc c*̉a tớ- Này...... Cậu đừng nói đỡ cho nó- thôi thôi.......- “nói đỡ ”??? * nhếch mép * mơ àh? ( Thằng hải thái độ, sau đó đút tay vào túi quần và lạnh lùng quay lưng bước đi)- Thôi thôi. Kệ em ý đi- ừm......Vừa bước đi được mấy bước....... thằng Hải dừng lại, hơi chếch đầu...- Đừng quên..... “ngôi biệt thự HAND” 10 năm về trước...Nói xong, thằng Hải nhếch mép 1 cái rồi đi thẳng.... Để lại cho tôi với dấu chấm hỏi (?) to đùng- Trời! Nó vừa nói cái gì vậy trời?? Ngôi biệt thự HAND?? Cậu có biết ngôi biệt thự nào như thế không? Biệt thự mà c*̃ng có tên chắc cái nhà này nổi tiếng lắm....Thế mà sao tớ không biết nhể?- HAND??!! Sao....... sao..... (Lyn chau mày)- Sao vậy???!! ( Tôi c*̃ng chau mày)- Àh không! Không có gì- Mà thôi! Cậu đi khám đi. mau không muộn đấy- Hihihi.... mình khám rồi......Mình chỉ đang đợi Kelvin lấy thuốc với lấy hóa đơn thôi..- Kelvin?- Hở?- Àh không! cậu đi c*̀ng với Thái Minh hở?- Ừ.....hehe... A! Kelvin! Em ở đây này ( vẫy vẫy)Quay đầu lại...... Lại cái dáng vẻ lạnh lùng đó, đôi mắt sâu thẳm, vô cảm đó, sao mà tim mình nhoi nhói
Một lần nữa tôi lại phải vào chính cái bệnh viện ấy. =’=. Mình có duyên với nó quá....
Dương vì mất quá nhiều máu nên đã đưa đi cấp cứu
Tôi ngồi ghế chờ....... mặt c*́i xuống, mắt rưng rưng
- Đúng là.....
- Hương? ( Chưa nói hết câu, tôi bị chặn họng ngay bởi một tiếng nói, ngẩng cổ lên, đó chính là Lyn – huệ. Tôi đã nghĩ rất kĩ rồi. Dù là Lyn hay là huệ, là người yêu c*̃ hay mới c*̉a Thái Minh thì tôi c*̃ng không quan tâm.... Tôi và Lyn sẽ mãi mãi là bạn tốt c*̉a nhau..... mãi mãi)
- Ơ.....Lyn...... Sao cậu đến đây?
- Tớ đến khám lại vết thương. Ủa? Nhưng sao cậu lại ở đây
- Ơ đây hay không đây không phải việc liên quan tới chị ( Tôi chưa kịp nói gì thì thằng Hải đã từ đâu đi tới rồi chen ngay vào)
- ơ đây là......?
- Không phải việc......
- Hải!!( Hải định nói hỗn nên tôi mạnh giọng quát)
-........ ( thằng hải với Lyn im)
- Đây là hải....... em trai tớ.... nó có gì không phải cậu tha thứ cho nó....... Hải! hãy nói chừng mực ( Tôi cau mày)
- Hihi... không sao đâu........ Em ý c*̃ng nói đúng mà. Đây c*̃ng không phải việc c*̉a tớ
- Này...... Cậu đừng nói đỡ cho nó
- thôi thôi.......
- “nói đỡ ”??? * nhếch mép * mơ àh? ( Thằng hải thái độ, sau đó đút tay vào túi quần và lạnh lùng quay lưng bước đi)
- Thôi thôi. Kệ em ý đi
- ừm......
Vừa bước đi được mấy bước....... thằng Hải dừng lại, hơi chếch đầu...
- Đừng quên..... “ngôi biệt thự HAND” 10 năm về trước...
Nói xong, thằng Hải nhếch mép 1 cái rồi đi thẳng.... Để lại cho tôi với dấu chấm hỏi (?) to đùng
- Trời! Nó vừa nói cái gì vậy trời?? Ngôi biệt thự HAND?? Cậu có biết ngôi biệt thự nào như thế không? Biệt thự mà c*̃ng có tên chắc cái nhà này nổi tiếng lắm....Thế mà sao tớ không biết nhể?
- HAND??!! Sao....... sao..... (Lyn chau mày)
- Sao vậy???!! ( Tôi c*̃ng chau mày)
- Àh không! Không có gì
- Mà thôi! Cậu đi khám đi. mau không muộn đấy
- Hihihi.... mình khám rồi......Mình chỉ đang đợi Kelvin lấy thuốc với lấy hóa đơn thôi..
- Kelvin?
- Hở?
- Àh không! cậu đi c*̀ng với Thái Minh hở?
- Ừ.....hehe... A! Kelvin! Em ở đây này ( vẫy vẫy)
Quay đầu lại...... Lại cái dáng vẻ lạnh lùng đó, đôi mắt sâu thẳm, vô cảm đó, sao mà tim mình nhoi nhói
Chuyện Tình Tay Ba Giữa Hai Chàng Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Ngổ NgáoTác giả: lyn shinĐang ngồi trong lớp học ( giờ truy bài) bỗng nhiên thấy cả lớp nhốn nháo hết cả lên. Đứa bạn thân nhất với tôi: cái Phương vội kéo tay tôi xuống tầng dưới: -Mày làm sao đấy? Trời sập ak mà mày gấp gáp thế này ( Tôi bực tức quát) - Còn hơn cả trời sập. Mà thôi, mày không cần phải hỏi. Chạy nhanh nhanh lên, xuống dưới kia thì mày sẽ biết ( cái Phương hấp tấp đáp) Ồ …………………Mẹ kiếp, lại cái thứ được gọi là chứng minh cho tình yêu. Trông thật là tởm lợm: “ Trời đất thiên địa ơi! Chúng nó đang làm gì thế này? KISS nhau ư? ………….” ( Mặt tôi tỏ vẻ khiếp sợ) - Mày dẫn tao xuống đây làm gì.Cái này ………. ( Tôi vội vàng kéo tay nó chạy lên tầng) - Cho mày xem chứ còn làm gì nữa! ( Nó thản nhiên đáp) - Mày không biết rằng “ Thì giờ là vàng bạc “ ak. Thời gian đối với tao là vàng, là bạc, là châu báu, kim cương. Mày đang làm tao mất thì giờ vào mấy việc vớ vẩn, lăng nhăng này hả?? -Mặc xác mày! Đối với tao chỉ cần ngắm zai đẹp là thời gian của tao hóa thành kim cương, Saphia rồi - Chẹp ……………..Chẹp… Một lần nữa tôi lại phải vào chính cái bệnh viện ấy. =’=. Mình có duyên với nó quá....Dương vì mất quá nhiều máu nên đã đưa đi cấp cứuTôi ngồi ghế chờ....... mặt c*́i xuống, mắt rưng rưng- Đúng là.....- Hương? ( Chưa nói hết câu, tôi bị chặn họng ngay bởi một tiếng nói, ngẩng cổ lên, đó chính là Lyn – huệ. Tôi đã nghĩ rất kĩ rồi. Dù là Lyn hay là huệ, là người yêu c*̃ hay mới c*̉a Thái Minh thì tôi c*̃ng không quan tâm.... Tôi và Lyn sẽ mãi mãi là bạn tốt c*̉a nhau..... mãi mãi)- Ơ.....Lyn...... Sao cậu đến đây?- Tớ đến khám lại vết thương. Ủa? Nhưng sao cậu lại ở đây- Ơ đây hay không đây không phải việc liên quan tới chị ( Tôi chưa kịp nói gì thì thằng Hải đã từ đâu đi tới rồi chen ngay vào)- ơ đây là......?- Không phải việc......- Hải!!( Hải định nói hỗn nên tôi mạnh giọng quát)-........ ( thằng hải với Lyn im)- Đây là hải....... em trai tớ.... nó có gì không phải cậu tha thứ cho nó....... Hải! hãy nói chừng mực ( Tôi cau mày)- Hihi... không sao đâu........ Em ý c*̃ng nói đúng mà. Đây c*̃ng không phải việc c*̉a tớ- Này...... Cậu đừng nói đỡ cho nó- thôi thôi.......- “nói đỡ ”??? * nhếch mép * mơ àh? ( Thằng hải thái độ, sau đó đút tay vào túi quần và lạnh lùng quay lưng bước đi)- Thôi thôi. Kệ em ý đi- ừm......Vừa bước đi được mấy bước....... thằng Hải dừng lại, hơi chếch đầu...- Đừng quên..... “ngôi biệt thự HAND” 10 năm về trước...Nói xong, thằng Hải nhếch mép 1 cái rồi đi thẳng.... Để lại cho tôi với dấu chấm hỏi (?) to đùng- Trời! Nó vừa nói cái gì vậy trời?? Ngôi biệt thự HAND?? Cậu có biết ngôi biệt thự nào như thế không? Biệt thự mà c*̃ng có tên chắc cái nhà này nổi tiếng lắm....Thế mà sao tớ không biết nhể?- HAND??!! Sao....... sao..... (Lyn chau mày)- Sao vậy???!! ( Tôi c*̃ng chau mày)- Àh không! Không có gì- Mà thôi! Cậu đi khám đi. mau không muộn đấy- Hihihi.... mình khám rồi......Mình chỉ đang đợi Kelvin lấy thuốc với lấy hóa đơn thôi..- Kelvin?- Hở?- Àh không! cậu đi c*̀ng với Thái Minh hở?- Ừ.....hehe... A! Kelvin! Em ở đây này ( vẫy vẫy)Quay đầu lại...... Lại cái dáng vẻ lạnh lùng đó, đôi mắt sâu thẳm, vô cảm đó, sao mà tim mình nhoi nhói