Đang ngồi trong lớp học ( giờ truy bài) bỗng nhiên thấy cả lớp nhốn nháo hết cả lên. Đứa bạn thân nhất với tôi: cái Phương vội kéo tay tôi xuống tầng dưới: -Mày làm sao đấy? Trời sập ak mà mày gấp gáp thế này ( Tôi bực tức quát) - Còn hơn cả trời sập. Mà thôi, mày không cần phải hỏi. Chạy nhanh nhanh lên, xuống dưới kia thì mày sẽ biết ( cái Phương hấp tấp đáp) Ồ …………………Mẹ kiếp, lại cái thứ được gọi là chứng minh cho tình yêu. Trông thật là tởm lợm: “ Trời đất thiên địa ơi! Chúng nó đang làm gì thế này? KISS nhau ư? ………….” ( Mặt tôi tỏ vẻ khiếp sợ) - Mày dẫn tao xuống đây làm gì.Cái này ………. ( Tôi vội vàng kéo tay nó chạy lên tầng) - Cho mày xem chứ còn làm gì nữa! ( Nó thản nhiên đáp) - Mày không biết rằng “ Thì giờ là vàng bạc “ ak. Thời gian đối với tao là vàng, là bạc, là châu báu, kim cương. Mày đang làm tao mất thì giờ vào mấy việc vớ vẩn, lăng nhăng này hả?? -Mặc xác mày! Đối với tao chỉ cần ngắm zai đẹp là thời gian của tao hóa thành kim cương, Saphia rồi - Chẹp ……………..Chẹp…
Tác giả: