Đêm ba mươi tết, Yểu ngủ rồi. Không nghe thấy tiếng pháo huyên náo ngoài cửa, cũng không nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu thân, Yểu chỉ đang không ngừng suy nghĩ, giấc ngủ này không biết bao giờ mới tỉnh lại được. “Yểu… Yểu nhi…” Yểu dừng bước chân, chậm rãi nghe tiếng kêu xa lạ. Theo từng tiếng gọi, trời đất tối tăm hỗn độn từ từ trở nên trong vắt. Thế giới vốn vô sắc vô vị bắt đầu biến thành ngũ sắc rực rỡ trong mắt Yểu. Gió dịu dàng thổi qua nhuộm xanh một mảnh thảo nguyên. Trên thảo nguyên rốt cục đã nở hoa, mềm mại muôn hình, cố gắng khơi dậy ngọn gió dịu dàng. Trong không khí tràn ngập đủ các loại mùi, lấp kín khứu giác của Yểu. Yểu lần đầu tiên phát hiện, hóa ra cuộc sống lại có thể tốt đẹp như thế. Cưỡi gió đi, trong nháy mắt, trăm hoa càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Bay qua vùng hoa, trước mắt xuất hiện một dòng lưu thủy quyên quyên (chảy nhỏ giọt). Yểu không thể tả được màu sắc của dòng nước kia, đó là một loại trong suốt đặc thù, ngưng tụ thành quang mang chói mắt. Một…

Chương 8: Phiên ngoại

Bỉ Ngạn Đào HồngTác giả: Mặc Thức ThầnTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcĐêm ba mươi tết, Yểu ngủ rồi. Không nghe thấy tiếng pháo huyên náo ngoài cửa, cũng không nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu thân, Yểu chỉ đang không ngừng suy nghĩ, giấc ngủ này không biết bao giờ mới tỉnh lại được. “Yểu… Yểu nhi…” Yểu dừng bước chân, chậm rãi nghe tiếng kêu xa lạ. Theo từng tiếng gọi, trời đất tối tăm hỗn độn từ từ trở nên trong vắt. Thế giới vốn vô sắc vô vị bắt đầu biến thành ngũ sắc rực rỡ trong mắt Yểu. Gió dịu dàng thổi qua nhuộm xanh một mảnh thảo nguyên. Trên thảo nguyên rốt cục đã nở hoa, mềm mại muôn hình, cố gắng khơi dậy ngọn gió dịu dàng. Trong không khí tràn ngập đủ các loại mùi, lấp kín khứu giác của Yểu. Yểu lần đầu tiên phát hiện, hóa ra cuộc sống lại có thể tốt đẹp như thế. Cưỡi gió đi, trong nháy mắt, trăm hoa càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Bay qua vùng hoa, trước mắt xuất hiện một dòng lưu thủy quyên quyên (chảy nhỏ giọt). Yểu không thể tả được màu sắc của dòng nước kia, đó là một loại trong suốt đặc thù, ngưng tụ thành quang mang chói mắt. Một… Yểu ngủ dưới một cây đào rực rỡ.Chuyện xưa như mộng.Trong mộng, nam tử mặc trang phục giang hồ tiêu sái, trong miệng ngậm một lá liễu nho nhỏ, thổi một khúc nhạc không nhanh không chậm không dây dưa không vội vàng.Trong mộng, thiếu niên mặc trường sam tuyết trắng, trên áo không có thêu hoa đào đỏ thắm, nhưng trên người rơi đầy đóa hoa màu nước.Trong mộng, trời không phải đêm tuyết, không phải màn mưa, không phải ngàn dặm băng phong…… Đó là hoàng hôn.Dưới hoàng hôn, tình nhân làm bạn, nắm tay đi đến chân trời.Lữ Tử Bội cười nói, ta là yêu ngươi như thế.Ôn Ẩn cười nói, xin nguyện từ nay về sau không rời không bỏ.Nguyện đời đời kiếp kiếp hóa làm cây đào dây dưa, cành lá quấn quít, thân rễ ôm nhau, đem tất cả yêu hận bao phủ một chỗ, ở bờ đối diện Vong Xuyên sinh thành một cây cầu đồng sinh cộng tử.Âm và dương thì có thể giới hạn gì? Nếu trói buộc của Vong Xuyên đã biến mất, vậy mọi điều đều có thể biết được —— đào hồng liễu xanh, hóa ra sau khi trải qua ngàn trùng tuyết, đã là giữa xuân…Chuyện xưa như mộng.Yểu đang ngủ mỉm cười ngọt ngào.Hảo một cây hoa đào ưu sầu triền miên…Hoàn

Yểu ngủ dưới một cây đào rực rỡ.

Chuyện xưa như mộng.

Trong mộng, nam tử mặc trang phục giang hồ tiêu sái, trong miệng ngậm một lá liễu nho nhỏ, thổi một khúc nhạc không nhanh không chậm không dây dưa không vội vàng.

Trong mộng, thiếu niên mặc trường sam tuyết trắng, trên áo không có thêu hoa đào đỏ thắm, nhưng trên người rơi đầy đóa hoa màu nước.

Trong mộng, trời không phải đêm tuyết, không phải màn mưa, không phải ngàn dặm băng phong…

… Đó là hoàng hôn.

Dưới hoàng hôn, tình nhân làm bạn, nắm tay đi đến chân trời.

Lữ Tử Bội cười nói, ta là yêu ngươi như thế.

Ôn Ẩn cười nói, xin nguyện từ nay về sau không rời không bỏ.

Nguyện đời đời kiếp kiếp hóa làm cây đào dây dưa, cành lá quấn quít, thân rễ ôm nhau, đem tất cả yêu hận bao phủ một chỗ, ở bờ đối diện Vong Xuyên sinh thành một cây cầu đồng sinh cộng tử.

Âm và dương thì có thể giới hạn gì? Nếu trói buộc của Vong Xuyên đã biến mất, vậy mọi điều đều có thể biết được —— đào hồng liễu xanh, hóa ra sau khi trải qua ngàn trùng tuyết, đã là giữa xuân…

Chuyện xưa như mộng.

Yểu đang ngủ mỉm cười ngọt ngào.

Hảo một cây hoa đào ưu sầu triền miên…

Hoàn

Bỉ Ngạn Đào HồngTác giả: Mặc Thức ThầnTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcĐêm ba mươi tết, Yểu ngủ rồi. Không nghe thấy tiếng pháo huyên náo ngoài cửa, cũng không nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu thân, Yểu chỉ đang không ngừng suy nghĩ, giấc ngủ này không biết bao giờ mới tỉnh lại được. “Yểu… Yểu nhi…” Yểu dừng bước chân, chậm rãi nghe tiếng kêu xa lạ. Theo từng tiếng gọi, trời đất tối tăm hỗn độn từ từ trở nên trong vắt. Thế giới vốn vô sắc vô vị bắt đầu biến thành ngũ sắc rực rỡ trong mắt Yểu. Gió dịu dàng thổi qua nhuộm xanh một mảnh thảo nguyên. Trên thảo nguyên rốt cục đã nở hoa, mềm mại muôn hình, cố gắng khơi dậy ngọn gió dịu dàng. Trong không khí tràn ngập đủ các loại mùi, lấp kín khứu giác của Yểu. Yểu lần đầu tiên phát hiện, hóa ra cuộc sống lại có thể tốt đẹp như thế. Cưỡi gió đi, trong nháy mắt, trăm hoa càng thêm xinh đẹp quyến rũ. Bay qua vùng hoa, trước mắt xuất hiện một dòng lưu thủy quyên quyên (chảy nhỏ giọt). Yểu không thể tả được màu sắc của dòng nước kia, đó là một loại trong suốt đặc thù, ngưng tụ thành quang mang chói mắt. Một… Yểu ngủ dưới một cây đào rực rỡ.Chuyện xưa như mộng.Trong mộng, nam tử mặc trang phục giang hồ tiêu sái, trong miệng ngậm một lá liễu nho nhỏ, thổi một khúc nhạc không nhanh không chậm không dây dưa không vội vàng.Trong mộng, thiếu niên mặc trường sam tuyết trắng, trên áo không có thêu hoa đào đỏ thắm, nhưng trên người rơi đầy đóa hoa màu nước.Trong mộng, trời không phải đêm tuyết, không phải màn mưa, không phải ngàn dặm băng phong…… Đó là hoàng hôn.Dưới hoàng hôn, tình nhân làm bạn, nắm tay đi đến chân trời.Lữ Tử Bội cười nói, ta là yêu ngươi như thế.Ôn Ẩn cười nói, xin nguyện từ nay về sau không rời không bỏ.Nguyện đời đời kiếp kiếp hóa làm cây đào dây dưa, cành lá quấn quít, thân rễ ôm nhau, đem tất cả yêu hận bao phủ một chỗ, ở bờ đối diện Vong Xuyên sinh thành một cây cầu đồng sinh cộng tử.Âm và dương thì có thể giới hạn gì? Nếu trói buộc của Vong Xuyên đã biến mất, vậy mọi điều đều có thể biết được —— đào hồng liễu xanh, hóa ra sau khi trải qua ngàn trùng tuyết, đã là giữa xuân…Chuyện xưa như mộng.Yểu đang ngủ mỉm cười ngọt ngào.Hảo một cây hoa đào ưu sầu triền miên…Hoàn

Chương 8: Phiên ngoại