Đêm ba mươi tết, Yểu ngủ rồi. Không nghe thấy tiếng pháo huyên náo ngoài cửa, cũng không nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẫu thân, Yểu chỉ đang không ngừng suy nghĩ, giấc ngủ này không biết bao giờ mới tỉnh lại được. “Yểu… Yểu nhi…” Yểu dừng bước chân, chậm rãi nghe tiếng kêu xa lạ.
Ngày thứ hai quỷ nguyệt quỷ nhật, nhuận thất, quỷ môn rộng mở. Cổ Đồng kề sát cửa mật thất, toàn thân run rẩy, ở bên kia cửa là tích góp hai mươi năm vào sinh ra tử của gã, cũng là tất cả những gì gã có cho tới thời điểm này.