Tác giả:

“Một bông… Hai bông… Ba bông…” “Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! Thật là đẹp!” Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào một cánh đào rụng nằm trên mặt bàn, ta thở dài: “Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!” Tuyết Mai nghe tiếng than của ta vội quýnh lên: “Nương nương, người không được nghĩ bậy!” Ta mỉm cười nhìn nàng: “Ta nào có nghĩ bậy chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi!” Tuyết Mai thở phào, giọng nàng nhỏ dần: “Nương nương đừng buồn, chỉ là gần đây hoàng thượng bận một chút quốc sự nên không đến thăm người mà thôi!” Ta cười nhẹ, không trả lời nàng. Bận quốc sự sao? Cả ta và nàng đều hiểu lý do không phải như thế, nhưng như vậy thì sao, khi mà hoàng thượng đã biết ta là gian tế của tiền triều phái đến hành thích chàng? … Ta sinh ra trong cảnh nước mất nhà tan, một triều đại thay thế một triều đại, điều này chẳng có gì là vô lý khi triều đại trước quá thối nát. Đáng tiếc ta thân sinh đã là nữ nhi của thừa tướng tiền triều. Mối…

Chương 2

Đào Nguyên Trong GióTác giả: NamkiaraTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Một bông… Hai bông… Ba bông…” “Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! Thật là đẹp!” Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào một cánh đào rụng nằm trên mặt bàn, ta thở dài: “Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!” Tuyết Mai nghe tiếng than của ta vội quýnh lên: “Nương nương, người không được nghĩ bậy!” Ta mỉm cười nhìn nàng: “Ta nào có nghĩ bậy chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi!” Tuyết Mai thở phào, giọng nàng nhỏ dần: “Nương nương đừng buồn, chỉ là gần đây hoàng thượng bận một chút quốc sự nên không đến thăm người mà thôi!” Ta cười nhẹ, không trả lời nàng. Bận quốc sự sao? Cả ta và nàng đều hiểu lý do không phải như thế, nhưng như vậy thì sao, khi mà hoàng thượng đã biết ta là gian tế của tiền triều phái đến hành thích chàng? … Ta sinh ra trong cảnh nước mất nhà tan, một triều đại thay thế một triều đại, điều này chẳng có gì là vô lý khi triều đại trước quá thối nát. Đáng tiếc ta thân sinh đã là nữ nhi của thừa tướng tiền triều. Mối… Thời tiết tháng ba tươi mát vô cùng. Lần đầu tiên ta gặp chàng chính là vào thời gian đó. Chàng mặc áo bào đen cưỡi trên lưng một con ngựa có màu lông đen tuyền. Gương mặt chàng lộ rõ khí khái đế vương anh tuấn và kiêu hùng. Ngay lúc đó ta đã bị chàng hớp hồn, chỉ biết ngốc lăng đứng nhìn chàng đến nỗi khi mũi tên của một viên quan bay đến ta cũng không biết.Ta bị thương không nặng lắm, nhưng bọn người xung quanh thì lại cuống cuồng cả lên, cả chàng cũng vậy. Trong cơn mê man ta còn nghe rõ giọng điệu nóng nảy của chàng, chàng quan tâm đến ta, cảm giác thật kỳ lạ.Bảy ngày sau ta mới tỉnh lại, thực ra ta đã tỉnh từ sớm nhưng để hợp với một nữ nhi chân yếu tay mềm, ta đành phải giả bộ bất tỉnh thêm mấy ngày, ngày nào chàng cũng đến thăm ta, điều này khiến ta cảm thấy rất ấm áp. Một kẻ luôn sống trong thế giới lạnh lẽo như ta lần đầu tiên nhận được sự quan tâm của người khác bảo ta sao không vui sướng cho được.Chàng cho phép ta ở lại hoàng cung, dường như chàng đã điều tra thân phận của ta nên mới an tâm như vậy. Ta thở dài, không biết nên vui sướng vì chàng không phát hiện ra hay buồn phiền vì mạng lưới thông tin tệ hại của chàng nữa.Ta biết thổi lá, đó là thói quen khi còn ở trong doanh trại, bây giờ lại thành ra là lợi thế cho chính ta. Chàng rất thích nghe tiếng thổi lá của ta. Chàng nói ta vừa có một chút hoang dã nơi núi rừng vừa có một chút phong phạm của tiểu thư con nhà quyền quý. Ta giật mình không ngờ chàng lại đoán đúng như vậy. Chàng giữ ta lại làm nhạc công, sau mỗi lần xử lý công chuyện, chàng đều đến đình Thủy Trúc nghe ta thổi nhạc. Những khi như thế, chàng đều im lặng thưởng thức trà còn ta lại bận rộn với chiếc lá trên môi.Thời gian cứ như vậy trôi qua, ta không nhận được tin tức nào từ bên ngoài mà ta cũng dần dần không muốn biết. Ta nghĩ ta đã yêu chàng thật rồi. Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất khí khái như vậy bảo ta không động lòng làm sao được?Cũng may chàng hình như cũng có một chút thích ta, ta cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chàng mỗi khi nhìn ta, những lần như vậy trái tim ta cứ như bị ai k*ch th*ch nhảy loạn cả lên, trong đầu ta cứ hiện lên ý nghĩ: “Chàng thích ta, chàng thích ta phải không?”

Thời tiết tháng ba tươi mát vô cùng. Lần đầu tiên ta gặp chàng chính là vào thời gian đó. Chàng mặc áo bào đen cưỡi trên lưng một con ngựa có màu lông đen tuyền. Gương mặt chàng lộ rõ khí khái đế vương anh tuấn và kiêu hùng. Ngay lúc đó ta đã bị chàng hớp hồn, chỉ biết ngốc lăng đứng nhìn chàng đến nỗi khi mũi tên của một viên quan bay đến ta cũng không biết.

Ta bị thương không nặng lắm, nhưng bọn người xung quanh thì lại cuống cuồng cả lên, cả chàng cũng vậy. Trong cơn mê man ta còn nghe rõ giọng điệu nóng nảy của chàng, chàng quan tâm đến ta, cảm giác thật kỳ lạ.

Bảy ngày sau ta mới tỉnh lại, thực ra ta đã tỉnh từ sớm nhưng để hợp với một nữ nhi chân yếu tay mềm, ta đành phải giả bộ bất tỉnh thêm mấy ngày, ngày nào chàng cũng đến thăm ta, điều này khiến ta cảm thấy rất ấm áp. Một kẻ luôn sống trong thế giới lạnh lẽo như ta lần đầu tiên nhận được sự quan tâm của người khác bảo ta sao không vui sướng cho được.

Chàng cho phép ta ở lại hoàng cung, dường như chàng đã điều tra thân phận của ta nên mới an tâm như vậy. Ta thở dài, không biết nên vui sướng vì chàng không phát hiện ra hay buồn phiền vì mạng lưới thông tin tệ hại của chàng nữa.

Ta biết thổi lá, đó là thói quen khi còn ở trong doanh trại, bây giờ lại thành ra là lợi thế cho chính ta. Chàng rất thích nghe tiếng thổi lá của ta. Chàng nói ta vừa có một chút hoang dã nơi núi rừng vừa có một chút phong phạm của tiểu thư con nhà quyền quý. Ta giật mình không ngờ chàng lại đoán đúng như vậy. Chàng giữ ta lại làm nhạc công, sau mỗi lần xử lý công chuyện, chàng đều đến đình Thủy Trúc nghe ta thổi nhạc. Những khi như thế, chàng đều im lặng thưởng thức trà còn ta lại bận rộn với chiếc lá trên môi.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, ta không nhận được tin tức nào từ bên ngoài mà ta cũng dần dần không muốn biết. Ta nghĩ ta đã yêu chàng thật rồi. Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất khí khái như vậy bảo ta không động lòng làm sao được?

Cũng may chàng hình như cũng có một chút thích ta, ta cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chàng mỗi khi nhìn ta, những lần như vậy trái tim ta cứ như bị ai k*ch th*ch nhảy loạn cả lên, trong đầu ta cứ hiện lên ý nghĩ: “Chàng thích ta, chàng thích ta phải không?”

Đào Nguyên Trong GióTác giả: NamkiaraTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Một bông… Hai bông… Ba bông…” “Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! Thật là đẹp!” Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào một cánh đào rụng nằm trên mặt bàn, ta thở dài: “Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!” Tuyết Mai nghe tiếng than của ta vội quýnh lên: “Nương nương, người không được nghĩ bậy!” Ta mỉm cười nhìn nàng: “Ta nào có nghĩ bậy chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi!” Tuyết Mai thở phào, giọng nàng nhỏ dần: “Nương nương đừng buồn, chỉ là gần đây hoàng thượng bận một chút quốc sự nên không đến thăm người mà thôi!” Ta cười nhẹ, không trả lời nàng. Bận quốc sự sao? Cả ta và nàng đều hiểu lý do không phải như thế, nhưng như vậy thì sao, khi mà hoàng thượng đã biết ta là gian tế của tiền triều phái đến hành thích chàng? … Ta sinh ra trong cảnh nước mất nhà tan, một triều đại thay thế một triều đại, điều này chẳng có gì là vô lý khi triều đại trước quá thối nát. Đáng tiếc ta thân sinh đã là nữ nhi của thừa tướng tiền triều. Mối… Thời tiết tháng ba tươi mát vô cùng. Lần đầu tiên ta gặp chàng chính là vào thời gian đó. Chàng mặc áo bào đen cưỡi trên lưng một con ngựa có màu lông đen tuyền. Gương mặt chàng lộ rõ khí khái đế vương anh tuấn và kiêu hùng. Ngay lúc đó ta đã bị chàng hớp hồn, chỉ biết ngốc lăng đứng nhìn chàng đến nỗi khi mũi tên của một viên quan bay đến ta cũng không biết.Ta bị thương không nặng lắm, nhưng bọn người xung quanh thì lại cuống cuồng cả lên, cả chàng cũng vậy. Trong cơn mê man ta còn nghe rõ giọng điệu nóng nảy của chàng, chàng quan tâm đến ta, cảm giác thật kỳ lạ.Bảy ngày sau ta mới tỉnh lại, thực ra ta đã tỉnh từ sớm nhưng để hợp với một nữ nhi chân yếu tay mềm, ta đành phải giả bộ bất tỉnh thêm mấy ngày, ngày nào chàng cũng đến thăm ta, điều này khiến ta cảm thấy rất ấm áp. Một kẻ luôn sống trong thế giới lạnh lẽo như ta lần đầu tiên nhận được sự quan tâm của người khác bảo ta sao không vui sướng cho được.Chàng cho phép ta ở lại hoàng cung, dường như chàng đã điều tra thân phận của ta nên mới an tâm như vậy. Ta thở dài, không biết nên vui sướng vì chàng không phát hiện ra hay buồn phiền vì mạng lưới thông tin tệ hại của chàng nữa.Ta biết thổi lá, đó là thói quen khi còn ở trong doanh trại, bây giờ lại thành ra là lợi thế cho chính ta. Chàng rất thích nghe tiếng thổi lá của ta. Chàng nói ta vừa có một chút hoang dã nơi núi rừng vừa có một chút phong phạm của tiểu thư con nhà quyền quý. Ta giật mình không ngờ chàng lại đoán đúng như vậy. Chàng giữ ta lại làm nhạc công, sau mỗi lần xử lý công chuyện, chàng đều đến đình Thủy Trúc nghe ta thổi nhạc. Những khi như thế, chàng đều im lặng thưởng thức trà còn ta lại bận rộn với chiếc lá trên môi.Thời gian cứ như vậy trôi qua, ta không nhận được tin tức nào từ bên ngoài mà ta cũng dần dần không muốn biết. Ta nghĩ ta đã yêu chàng thật rồi. Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất khí khái như vậy bảo ta không động lòng làm sao được?Cũng may chàng hình như cũng có một chút thích ta, ta cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chàng mỗi khi nhìn ta, những lần như vậy trái tim ta cứ như bị ai k*ch th*ch nhảy loạn cả lên, trong đầu ta cứ hiện lên ý nghĩ: “Chàng thích ta, chàng thích ta phải không?”

Chương 2