“Một bông… Hai bông… Ba bông…” “Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! Thật là đẹp!” Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào một cánh đào rụng nằm trên mặt bàn, ta thở dài: “Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!” Tuyết Mai nghe tiếng than của ta vội quýnh lên: “Nương nương, người không được nghĩ bậy!” Ta mỉm cười nhìn nàng: “Ta nào có nghĩ bậy chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi!” Tuyết Mai thở phào, giọng nàng nhỏ dần: “Nương nương đừng buồn, chỉ là gần đây hoàng thượng bận một chút quốc sự nên không đến thăm người mà thôi!” Ta cười nhẹ, không trả lời nàng. Bận quốc sự sao? Cả ta và nàng đều hiểu lý do không phải như thế, nhưng như vậy thì sao, khi mà hoàng thượng đã biết ta là gian tế của tiền triều phái đến hành thích chàng? … Ta sinh ra trong cảnh nước mất nhà tan, một triều đại thay thế một triều đại, điều này chẳng có gì là vô lý khi triều đại trước quá thối nát. Đáng tiếc ta thân sinh đã là nữ nhi của thừa tướng tiền triều. Mối…
Tác giả: