“Một bông… Hai bông… Ba bông…” “Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! Thật là đẹp!” Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào một cánh đào rụng nằm trên mặt bàn, ta thở dài: “Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!” Tuyết Mai nghe tiếng than của ta vội quýnh lên: “Nương nương, người không được nghĩ bậy!” Ta mỉm cười nhìn nàng: “Ta nào có nghĩ bậy chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi!” Tuyết Mai thở phào, giọng nàng nhỏ dần: “Nương nương đừng buồn, chỉ là gần đây hoàng thượng bận một chút quốc sự nên không đến thăm người mà thôi!” Ta cười nhẹ, không trả lời nàng. Bận quốc sự sao? Cả ta và nàng đều hiểu lý do không phải như thế, nhưng như vậy thì sao, khi mà hoàng thượng đã biết ta là gian tế của tiền triều phái đến hành thích chàng? … Ta sinh ra trong cảnh nước mất nhà tan, một triều đại thay thế một triều đại, điều này chẳng có gì là vô lý khi triều đại trước quá thối nát. Đáng tiếc ta thân sinh đã là nữ nhi của thừa tướng tiền triều. Mối…
Chương 8
Đào Nguyên Trong GióTác giả: NamkiaraTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Một bông… Hai bông… Ba bông…” “Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! Thật là đẹp!” Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào một cánh đào rụng nằm trên mặt bàn, ta thở dài: “Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!” Tuyết Mai nghe tiếng than của ta vội quýnh lên: “Nương nương, người không được nghĩ bậy!” Ta mỉm cười nhìn nàng: “Ta nào có nghĩ bậy chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi!” Tuyết Mai thở phào, giọng nàng nhỏ dần: “Nương nương đừng buồn, chỉ là gần đây hoàng thượng bận một chút quốc sự nên không đến thăm người mà thôi!” Ta cười nhẹ, không trả lời nàng. Bận quốc sự sao? Cả ta và nàng đều hiểu lý do không phải như thế, nhưng như vậy thì sao, khi mà hoàng thượng đã biết ta là gian tế của tiền triều phái đến hành thích chàng? … Ta sinh ra trong cảnh nước mất nhà tan, một triều đại thay thế một triều đại, điều này chẳng có gì là vô lý khi triều đại trước quá thối nát. Đáng tiếc ta thân sinh đã là nữ nhi của thừa tướng tiền triều. Mối… Một tháng trở lại đây, tâm tình ta rất tốt. Khải Nhi thường bị ta giữ lại đến mấy ngày, ta cũng học Tuyết Mai nấu mấy món ngon cho nó. Tuy tay nghề không bằng nàng nhưng nhìn chung cũng tạm được.Ta gọt ống trúc làm cho nó một cây sáo nhỏ, ta không dạy cho Khải Nhi thổi lá bởi ta sợ có khi chàng sẽ chán ghét nó bởi vì ta. Ta may một trăm túi hương cho Khải Nhi rồi đánh số lên đó, bên trong ngoài dược liệu còn bỏ thêm một mảnh giấy nhỏ. Ta đặt hết vào hộp gấm rồi dặn Tuyết Mai, cứ đến sinh thần của Khải Nhi lại đem túi gấm ra tặng cho nó. Tuyết Mai nghe vậy vội hỏi lại ta, ta cười bảo nàng, chỉ là ta sợ quên đi sinh thần của Khải Nhi mà thôi.Ta không bắt Khải Nhi học nhiều nữa, thời gian này luôn cho nó muốn làm gì thì làm, ta sợ sau này nó sẽ không vô tư như trước nữa, sẽ giống như ta có một tuổi thơ bất hạnh.Ngày sinh thần của ta, Khải Nhi cầm sáo trúc ta vừa làm cho nó thổi một bài chúc mừng ta. Ta nghe mà rơi nước mắt. Khải Nhi cuống quýt lau cho ta, bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt ta như chạm vào trái tim khiến người ta run lên bần bật.Ta đặt nó ngồi lên đùi mình rồi lấy kim bài miễn tử mà trước đó chàng ban cho ta đặt vào bàn tay nó:“Khải Nhi ngoan, sau này phải nghe lời phụ vương và Tuyết Mai tỷ tỷ, nếu ai khi dễ con thì hãy nhịn, nếu nhịn không được thì hãy trốn ra ngoài, cách hoàng cung càng xa càng tốt. Nếu hoàng tổ mẫu hay những người khác làm khó con, hãy đưa cái này ra thị uy, nhớ chưa? Không cần tranh đoạt thiên hạ, mẫu phi chỉ muốn con sống một cuộc đời bình an mà thôi!”Khải Nhi chớp chớp mắt nhìn ta, nó gật gật đầu:“Con biết rồi! Nhưng chẳng phải Khải Nhi nên nghe lời của mẫu phi nữa hay sao?”Ta gượng cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nó:“Khải Nhi, con nên biết đời người đều luôn có sinh ly tử biệt, mẫu phi… không thể ở bên con mãi!”Nói xong ta cũng không còn tự tin để đối mặt với Khải Nhi nữa. Ta vội ôm nó vào lòng, tránh cho nó thấy được tình cảnh khốn khổ của ta lúc này.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vương công công cũng đã tới. Ta ôm Khải Nhi đang say ngủ đặt lên giường. Khẽ hôn lên trán nó, ta nghẹn ngào:“Tha thứ cho mẫu thân… đã rời khỏi con sớm như vậy!”
Một tháng trở lại đây, tâm tình ta rất tốt. Khải Nhi thường bị ta giữ lại đến mấy ngày, ta cũng học Tuyết Mai nấu mấy món ngon cho nó. Tuy tay nghề không bằng nàng nhưng nhìn chung cũng tạm được.
Ta gọt ống trúc làm cho nó một cây sáo nhỏ, ta không dạy cho Khải Nhi thổi lá bởi ta sợ có khi chàng sẽ chán ghét nó bởi vì ta. Ta may một trăm túi hương cho Khải Nhi rồi đánh số lên đó, bên trong ngoài dược liệu còn bỏ thêm một mảnh giấy nhỏ. Ta đặt hết vào hộp gấm rồi dặn Tuyết Mai, cứ đến sinh thần của Khải Nhi lại đem túi gấm ra tặng cho nó. Tuyết Mai nghe vậy vội hỏi lại ta, ta cười bảo nàng, chỉ là ta sợ quên đi sinh thần của Khải Nhi mà thôi.
Ta không bắt Khải Nhi học nhiều nữa, thời gian này luôn cho nó muốn làm gì thì làm, ta sợ sau này nó sẽ không vô tư như trước nữa, sẽ giống như ta có một tuổi thơ bất hạnh.
Ngày sinh thần của ta, Khải Nhi cầm sáo trúc ta vừa làm cho nó thổi một bài chúc mừng ta. Ta nghe mà rơi nước mắt. Khải Nhi cuống quýt lau cho ta, bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt ta như chạm vào trái tim khiến người ta run lên bần bật.
Ta đặt nó ngồi lên đùi mình rồi lấy kim bài miễn tử mà trước đó chàng ban cho ta đặt vào bàn tay nó:
“Khải Nhi ngoan, sau này phải nghe lời phụ vương và Tuyết Mai tỷ tỷ, nếu ai khi dễ con thì hãy nhịn, nếu nhịn không được thì hãy trốn ra ngoài, cách hoàng cung càng xa càng tốt. Nếu hoàng tổ mẫu hay những người khác làm khó con, hãy đưa cái này ra thị uy, nhớ chưa? Không cần tranh đoạt thiên hạ, mẫu phi chỉ muốn con sống một cuộc đời bình an mà thôi!”
Khải Nhi chớp chớp mắt nhìn ta, nó gật gật đầu:
“Con biết rồi! Nhưng chẳng phải Khải Nhi nên nghe lời của mẫu phi nữa hay sao?”
Ta gượng cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nó:
“Khải Nhi, con nên biết đời người đều luôn có sinh ly tử biệt, mẫu phi… không thể ở bên con mãi!”
Nói xong ta cũng không còn tự tin để đối mặt với Khải Nhi nữa. Ta vội ôm nó vào lòng, tránh cho nó thấy được tình cảnh khốn khổ của ta lúc này.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vương công công cũng đã tới. Ta ôm Khải Nhi đang say ngủ đặt lên giường. Khẽ hôn lên trán nó, ta nghẹn ngào:
“Tha thứ cho mẫu thân… đã rời khỏi con sớm như vậy!”
Đào Nguyên Trong GióTác giả: NamkiaraTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Một bông… Hai bông… Ba bông…” “Nương nương! Hoa đào rụng nhiều quá! Thật là đẹp!” Tiếng reo khe khẽ của Tuyết Mai khiến ta bật cười. Khẽ chạm vào một cánh đào rụng nằm trên mặt bàn, ta thở dài: “Hoa rụng về cội, con người cuối cùng cũng quay về miền cực lạc!” Tuyết Mai nghe tiếng than của ta vội quýnh lên: “Nương nương, người không được nghĩ bậy!” Ta mỉm cười nhìn nàng: “Ta nào có nghĩ bậy chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi!” Tuyết Mai thở phào, giọng nàng nhỏ dần: “Nương nương đừng buồn, chỉ là gần đây hoàng thượng bận một chút quốc sự nên không đến thăm người mà thôi!” Ta cười nhẹ, không trả lời nàng. Bận quốc sự sao? Cả ta và nàng đều hiểu lý do không phải như thế, nhưng như vậy thì sao, khi mà hoàng thượng đã biết ta là gian tế của tiền triều phái đến hành thích chàng? … Ta sinh ra trong cảnh nước mất nhà tan, một triều đại thay thế một triều đại, điều này chẳng có gì là vô lý khi triều đại trước quá thối nát. Đáng tiếc ta thân sinh đã là nữ nhi của thừa tướng tiền triều. Mối… Một tháng trở lại đây, tâm tình ta rất tốt. Khải Nhi thường bị ta giữ lại đến mấy ngày, ta cũng học Tuyết Mai nấu mấy món ngon cho nó. Tuy tay nghề không bằng nàng nhưng nhìn chung cũng tạm được.Ta gọt ống trúc làm cho nó một cây sáo nhỏ, ta không dạy cho Khải Nhi thổi lá bởi ta sợ có khi chàng sẽ chán ghét nó bởi vì ta. Ta may một trăm túi hương cho Khải Nhi rồi đánh số lên đó, bên trong ngoài dược liệu còn bỏ thêm một mảnh giấy nhỏ. Ta đặt hết vào hộp gấm rồi dặn Tuyết Mai, cứ đến sinh thần của Khải Nhi lại đem túi gấm ra tặng cho nó. Tuyết Mai nghe vậy vội hỏi lại ta, ta cười bảo nàng, chỉ là ta sợ quên đi sinh thần của Khải Nhi mà thôi.Ta không bắt Khải Nhi học nhiều nữa, thời gian này luôn cho nó muốn làm gì thì làm, ta sợ sau này nó sẽ không vô tư như trước nữa, sẽ giống như ta có một tuổi thơ bất hạnh.Ngày sinh thần của ta, Khải Nhi cầm sáo trúc ta vừa làm cho nó thổi một bài chúc mừng ta. Ta nghe mà rơi nước mắt. Khải Nhi cuống quýt lau cho ta, bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt ta như chạm vào trái tim khiến người ta run lên bần bật.Ta đặt nó ngồi lên đùi mình rồi lấy kim bài miễn tử mà trước đó chàng ban cho ta đặt vào bàn tay nó:“Khải Nhi ngoan, sau này phải nghe lời phụ vương và Tuyết Mai tỷ tỷ, nếu ai khi dễ con thì hãy nhịn, nếu nhịn không được thì hãy trốn ra ngoài, cách hoàng cung càng xa càng tốt. Nếu hoàng tổ mẫu hay những người khác làm khó con, hãy đưa cái này ra thị uy, nhớ chưa? Không cần tranh đoạt thiên hạ, mẫu phi chỉ muốn con sống một cuộc đời bình an mà thôi!”Khải Nhi chớp chớp mắt nhìn ta, nó gật gật đầu:“Con biết rồi! Nhưng chẳng phải Khải Nhi nên nghe lời của mẫu phi nữa hay sao?”Ta gượng cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nó:“Khải Nhi, con nên biết đời người đều luôn có sinh ly tử biệt, mẫu phi… không thể ở bên con mãi!”Nói xong ta cũng không còn tự tin để đối mặt với Khải Nhi nữa. Ta vội ôm nó vào lòng, tránh cho nó thấy được tình cảnh khốn khổ của ta lúc này.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vương công công cũng đã tới. Ta ôm Khải Nhi đang say ngủ đặt lên giường. Khẽ hôn lên trán nó, ta nghẹn ngào:“Tha thứ cho mẫu thân… đã rời khỏi con sớm như vậy!”