Do sơ suất của một đồng nghiệp trong việc thiết kế công trình, cả phòng ban hắn phải tăng ca cả tuần nay, thật không dễ dàng gì mới giải quyết được thỏa đáng. Vừa đặt chân về đến nhà, Vu Hằng quần áo không thèm thay, mặt không cần rửa liền vội vã bò lên giường, ôm lấy gối đầu trực tiếp ngủ ngon. Vốn tưởng rằng có thể làm một giấc đến bình minh, thậm chí ngủ đến chiều cũng chẳng ai quản, cư nhiên nửa đêm lại muốn đi vệ sinh. Vu Hằng vốn nghĩ mặc kệ nhưng từng đợt, từng đợt đánh thẳng vào đại não hắn, muốn không để ý cũng không xong. Vu Hằng cau có bò xuống giường, chân mò dép mãi không thấy đành trực tiếp chân trần bước về phía nhà vệ sinh. Sau khi thành công mò được đến bồn cậu, hắn liềng phóng suất tiểu đệ, thoát ra thoải mái đến mức thở một hơi dài. Chính là sau đó, hình như bị kẹt a…. Cố sức nâng lên mi mắt đã muốn sụp xuống, Vu Hằng chăm chú nhìn nửa th*n d*** của mình Thế nhưng gì cũng không nhìn được, lại cố gắng xoay ngươi mò công tắc điện. Đợi cho mắt dần thích ứng được với…
Chương 15
Xí ThầnTác giả: Quốc Sản Thô LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcDo sơ suất của một đồng nghiệp trong việc thiết kế công trình, cả phòng ban hắn phải tăng ca cả tuần nay, thật không dễ dàng gì mới giải quyết được thỏa đáng. Vừa đặt chân về đến nhà, Vu Hằng quần áo không thèm thay, mặt không cần rửa liền vội vã bò lên giường, ôm lấy gối đầu trực tiếp ngủ ngon. Vốn tưởng rằng có thể làm một giấc đến bình minh, thậm chí ngủ đến chiều cũng chẳng ai quản, cư nhiên nửa đêm lại muốn đi vệ sinh. Vu Hằng vốn nghĩ mặc kệ nhưng từng đợt, từng đợt đánh thẳng vào đại não hắn, muốn không để ý cũng không xong. Vu Hằng cau có bò xuống giường, chân mò dép mãi không thấy đành trực tiếp chân trần bước về phía nhà vệ sinh. Sau khi thành công mò được đến bồn cậu, hắn liềng phóng suất tiểu đệ, thoát ra thoải mái đến mức thở một hơi dài. Chính là sau đó, hình như bị kẹt a…. Cố sức nâng lên mi mắt đã muốn sụp xuống, Vu Hằng chăm chú nhìn nửa th*n d*** của mình Thế nhưng gì cũng không nhìn được, lại cố gắng xoay ngươi mò công tắc điện. Đợi cho mắt dần thích ứng được với… Vu Hằng hướng công ty xin nghỉ phép vài ngày, vốn tưởng rằng phải lấy đơn từ chức ra uy h**p thì mới có được ngày nghỉ trong tay, ai ngờ vỏn vẹn có vài phút sau đã được đồng ý, mà người ký lại là ông chủ chuyên bóc lột sức lao động của nhân viên kia, thật là cho Vu Hằng có cảm giác không thể hiểu nổi trong lòng.Trước khi đi một đêm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của bác gái Mục Quang Minh, đó là hắn có được khi lần trước đến bệnh viện.Bác gái Mục Quang Minh đầu kia điện thoại cơ hồ khóc không thành tiếng, phải nói mấy lần Vu Hằng mới nghe được rõ, gì mà bắt đầu từ đêm qua, bệnh tình của Mục Quang Minh chuyển biến xấu, bác sĩ nói đang trong tình trạng nguy kịch.Vu Hằng không biết rõ nên an ủi thế nào liền dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ loa, bật âm lượng đàm thoại lên mức cao nhất rồi đứng trước cửa nhà vệ sinh, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên rõ ràng.Mục Quang Minh như cũ lơ lửng trong không trung, tia sáng quá mờ nên Vu Hằng không thể nhìn thấy nét mặt y.Cắt đứt điện thoại, Vu Hằng thu hồi lại, lúc xoay người đi lại vô tình nghe thấy tiếng thở dài.“Cho dù tôi sống, cũng chỉ làm cho họ mất mặt mà thôi.” Mục Quang Minh thanh âm so với dĩ vãng muốn trầm hơn rất nhiều: “Như thế này không phải tốt hơn sao!”Vu Hằng không nói gì.“Kỳ thực tôi là đồng tính luyến ai, sau khi lên đại học mới phát hiện được tính hướng của mình, ngày đó không cẩn thận bị ngã chính là tôi đang suy nghĩ làm thế nào để nói với gia đình, không nhìn đường, cho nên …” Mục Quang Minh híp mắt cười, nụ cười ấy cũng giống như giọng nói, buồn.Vu Hằng lắc đầu: “Tôi ngày hôm qua đến bệnh viện thăm anh.” Hắn chỉ chỉ Mục Quang Minh, lúc ra về bác anh có gọi tôi lại hỏi xem tôi có phải bạn trai anh không, còn nhờ tôi thường xuyên đến nói chuyện với anh, cũng coi như một phương pháp trị liệu giúp anh mau tỉnh.“…Gì?”“Cho nên đừng ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân như thế, nếu là nam nhân thì đứng lên cho tôi. Đồng tính luyến ái thì làm sao, ra đường đầy người như thế, anh có gặp qua nam nhân bình thường nào mà có WC không dùng lại bày đặt ôm bô chưa?”Vu Hằng nói xong những lời này liền quay đầu về phòng.
Vu Hằng hướng công ty xin nghỉ phép vài ngày, vốn tưởng rằng phải lấy đơn từ chức ra uy h**p thì mới có được ngày nghỉ trong tay, ai ngờ vỏn vẹn có vài phút sau đã được đồng ý, mà người ký lại là ông chủ chuyên bóc lột sức lao động của nhân viên kia, thật là cho Vu Hằng có cảm giác không thể hiểu nổi trong lòng.
Trước khi đi một đêm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của bác gái Mục Quang Minh, đó là hắn có được khi lần trước đến bệnh viện.
Bác gái Mục Quang Minh đầu kia điện thoại cơ hồ khóc không thành tiếng, phải nói mấy lần Vu Hằng mới nghe được rõ, gì mà bắt đầu từ đêm qua, bệnh tình của Mục Quang Minh chuyển biến xấu, bác sĩ nói đang trong tình trạng nguy kịch.
Vu Hằng không biết rõ nên an ủi thế nào liền dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ loa, bật âm lượng đàm thoại lên mức cao nhất rồi đứng trước cửa nhà vệ sinh, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên rõ ràng.
Mục Quang Minh như cũ lơ lửng trong không trung, tia sáng quá mờ nên Vu Hằng không thể nhìn thấy nét mặt y.
Cắt đứt điện thoại, Vu Hằng thu hồi lại, lúc xoay người đi lại vô tình nghe thấy tiếng thở dài.
“Cho dù tôi sống, cũng chỉ làm cho họ mất mặt mà thôi.” Mục Quang Minh thanh âm so với dĩ vãng muốn trầm hơn rất nhiều: “Như thế này không phải tốt hơn sao!”
Vu Hằng không nói gì.
“Kỳ thực tôi là đồng tính luyến ai, sau khi lên đại học mới phát hiện được tính hướng của mình, ngày đó không cẩn thận bị ngã chính là tôi đang suy nghĩ làm thế nào để nói với gia đình, không nhìn đường, cho nên …” Mục Quang Minh híp mắt cười, nụ cười ấy cũng giống như giọng nói, buồn.
Vu Hằng lắc đầu: “Tôi ngày hôm qua đến bệnh viện thăm anh.” Hắn chỉ chỉ Mục Quang Minh, lúc ra về bác anh có gọi tôi lại hỏi xem tôi có phải bạn trai anh không, còn nhờ tôi thường xuyên đến nói chuyện với anh, cũng coi như một phương pháp trị liệu giúp anh mau tỉnh.
“…Gì?”
“Cho nên đừng ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân như thế, nếu là nam nhân thì đứng lên cho tôi. Đồng tính luyến ái thì làm sao, ra đường đầy người như thế, anh có gặp qua nam nhân bình thường nào mà có WC không dùng lại bày đặt ôm bô chưa?”
Vu Hằng nói xong những lời này liền quay đầu về phòng.
Xí ThầnTác giả: Quốc Sản Thô LươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài HướcDo sơ suất của một đồng nghiệp trong việc thiết kế công trình, cả phòng ban hắn phải tăng ca cả tuần nay, thật không dễ dàng gì mới giải quyết được thỏa đáng. Vừa đặt chân về đến nhà, Vu Hằng quần áo không thèm thay, mặt không cần rửa liền vội vã bò lên giường, ôm lấy gối đầu trực tiếp ngủ ngon. Vốn tưởng rằng có thể làm một giấc đến bình minh, thậm chí ngủ đến chiều cũng chẳng ai quản, cư nhiên nửa đêm lại muốn đi vệ sinh. Vu Hằng vốn nghĩ mặc kệ nhưng từng đợt, từng đợt đánh thẳng vào đại não hắn, muốn không để ý cũng không xong. Vu Hằng cau có bò xuống giường, chân mò dép mãi không thấy đành trực tiếp chân trần bước về phía nhà vệ sinh. Sau khi thành công mò được đến bồn cậu, hắn liềng phóng suất tiểu đệ, thoát ra thoải mái đến mức thở một hơi dài. Chính là sau đó, hình như bị kẹt a…. Cố sức nâng lên mi mắt đã muốn sụp xuống, Vu Hằng chăm chú nhìn nửa th*n d*** của mình Thế nhưng gì cũng không nhìn được, lại cố gắng xoay ngươi mò công tắc điện. Đợi cho mắt dần thích ứng được với… Vu Hằng hướng công ty xin nghỉ phép vài ngày, vốn tưởng rằng phải lấy đơn từ chức ra uy h**p thì mới có được ngày nghỉ trong tay, ai ngờ vỏn vẹn có vài phút sau đã được đồng ý, mà người ký lại là ông chủ chuyên bóc lột sức lao động của nhân viên kia, thật là cho Vu Hằng có cảm giác không thể hiểu nổi trong lòng.Trước khi đi một đêm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của bác gái Mục Quang Minh, đó là hắn có được khi lần trước đến bệnh viện.Bác gái Mục Quang Minh đầu kia điện thoại cơ hồ khóc không thành tiếng, phải nói mấy lần Vu Hằng mới nghe được rõ, gì mà bắt đầu từ đêm qua, bệnh tình của Mục Quang Minh chuyển biến xấu, bác sĩ nói đang trong tình trạng nguy kịch.Vu Hằng không biết rõ nên an ủi thế nào liền dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ loa, bật âm lượng đàm thoại lên mức cao nhất rồi đứng trước cửa nhà vệ sinh, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên rõ ràng.Mục Quang Minh như cũ lơ lửng trong không trung, tia sáng quá mờ nên Vu Hằng không thể nhìn thấy nét mặt y.Cắt đứt điện thoại, Vu Hằng thu hồi lại, lúc xoay người đi lại vô tình nghe thấy tiếng thở dài.“Cho dù tôi sống, cũng chỉ làm cho họ mất mặt mà thôi.” Mục Quang Minh thanh âm so với dĩ vãng muốn trầm hơn rất nhiều: “Như thế này không phải tốt hơn sao!”Vu Hằng không nói gì.“Kỳ thực tôi là đồng tính luyến ai, sau khi lên đại học mới phát hiện được tính hướng của mình, ngày đó không cẩn thận bị ngã chính là tôi đang suy nghĩ làm thế nào để nói với gia đình, không nhìn đường, cho nên …” Mục Quang Minh híp mắt cười, nụ cười ấy cũng giống như giọng nói, buồn.Vu Hằng lắc đầu: “Tôi ngày hôm qua đến bệnh viện thăm anh.” Hắn chỉ chỉ Mục Quang Minh, lúc ra về bác anh có gọi tôi lại hỏi xem tôi có phải bạn trai anh không, còn nhờ tôi thường xuyên đến nói chuyện với anh, cũng coi như một phương pháp trị liệu giúp anh mau tỉnh.“…Gì?”“Cho nên đừng ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân như thế, nếu là nam nhân thì đứng lên cho tôi. Đồng tính luyến ái thì làm sao, ra đường đầy người như thế, anh có gặp qua nam nhân bình thường nào mà có WC không dùng lại bày đặt ôm bô chưa?”Vu Hằng nói xong những lời này liền quay đầu về phòng.