Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 76: Gặp gở thái tử 3
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nàng là ai?Dung nhan tuyệt mỹ cùng hoảng hốt khi bị bắt gặp khí chất ấy dường như không thuộc về nhân gian, nàng tựa như bị làng gió vô hình nào đó gọi trở về trời, không bao giờ nữa gặp lại.Hắn hoảng hốt tìm nàng, muốn đi đến túm chặt áo nàng, không cho nàng rời đi."Thái tử điện hạ, nô tài đi được chứ?" Lão thái giám mặt cười cứng ngắc, những lời này hắn đã nói ba lần, thế nhưng thái tử lại không biết bị làm sao mà không đáp lời.Hắn chỉ có xấu hổ đứng im tại chỗ, cũng không dám tự ý dời đi.Không biết là ai nhẹ nhàng đá thái tử một cước, hắn lúc này mới từ trong mộng tưởng tỉnh lại, "Ngươi đi đi."Rốt cục có được lệnh, lão thái giám kích động liên tục nói lời từ biệt, tùy quản gia mà giao lại công việc của khố phòng.Nhan Hi cũng chú ý tới thái tử có gì không thích hợp, bất quá khi hắn nhìn theo ánh mắt của thái tử, chỉ nhìn thấy bóng lưng mập mạp của Thiên Sương, thực sự không thể nói là phong cảnh gì tuyệt đẹp.Lòng không yên, thái tử đáp vài câu vô nghĩa với Nhan Hi, nhịn không được lần nữa nhìn hướng trước đó, tìm kiếm dáng người yểu điệu quen thuộc mà xa lạ kia, ngoại trừ một khoảng trống tuyết trắng, đâu còn có tuyệt sắc mới vừa rồi vì hắn quay đầu nhìn mà kinh sợ.Nàng đâu?Trước đây giống như đã từng xuất hiện, thân ảnh gợi lên hắn một đoạn ký ức nào đó.Không đúng, đó là một hình dáng quen thuộc dường như đã từng gặp qua nhiều năm trước đây, có thể là kiếp trước, cũng có thể là kiếp nào xa hơn nữa."Thất đệ, ta còn có việc, không quấy rầy." Hắn ôm quyền cáo từ, đã không có tâm tư xã giao.Nhan Hi gật đầu.Thái tử đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên dừng lại chậm rãi quay đầu, lại nhìn quét một lần bao quát Duệ vương phủ, "Thất đệ, đây là tất cả người của vương phủ sao?"Dựa theo lễ nghi, thánh chỉ tới cửa, thái tử đích thân đến, tất cả người của Duệ vương phủ đều phải ra tiếp chỉ, ngay cả nô tài hạ nhân, gia đinh cũng phải quỳ thành một đoàn.Huống hồ, người hắn vừa thấy lại không thể là một hạ nhân bình thường.Chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao ?
Nàng là ai?
Dung nhan tuyệt mỹ cùng hoảng
hốt khi bị bắt gặp khí chất ấy dường như không thuộc về nhân gian, nàng
tựa như bị làng gió vô hình nào đó gọi trở về trời, không bao giờ nữa
gặp lại.
Hắn hoảng hốt tìm nàng, muốn đi đến túm chặt áo nàng, không cho nàng rời đi.
"Thái tử điện hạ, nô tài đi được chứ?" Lão thái giám mặt cười cứng ngắc, những lời này hắn đã nói ba
lần, thế nhưng thái tử lại không biết bị làm sao mà không đáp lời.
Hắn chỉ có xấu hổ đứng im tại chỗ, cũng không dám tự ý dời đi.
Không biết là ai nhẹ nhàng đá thái tử một cước, hắn lúc này mới từ trong mộng tưởng tỉnh lại, "Ngươi đi đi."
Rốt cục có được lệnh, lão thái giám kích động liên tục nói lời từ biệt, tùy quản gia mà giao lại công việc của khố phòng.
Nhan Hi cũng chú ý tới thái tử
có gì không thích hợp, bất quá khi hắn nhìn theo ánh mắt của thái tử,
chỉ nhìn thấy bóng lưng mập mạp của Thiên Sương, thực sự không thể nói
là phong cảnh gì tuyệt đẹp.
Lòng không yên, thái tử đáp vài
câu vô nghĩa với Nhan Hi, nhịn không được lần nữa nhìn hướng trước đó,
tìm kiếm dáng người yểu điệu quen thuộc mà xa lạ kia, ngoại trừ một
khoảng trống tuyết trắng, đâu còn có tuyệt sắc mới vừa rồi vì hắn quay
đầu nhìn mà kinh sợ.
Nàng đâu?
Trước đây giống như đã từng xuất hiện, thân ảnh gợi lên hắn một đoạn ký ức nào đó.
Không đúng, đó là một hình dáng
quen thuộc dường như đã từng gặp qua nhiều năm trước đây, có thể là kiếp trước, cũng có thể là kiếp nào xa hơn nữa.
"Thất đệ, ta còn có việc, không quấy rầy." Hắn ôm quyền cáo từ, đã không có tâm tư xã giao.
Nhan Hi gật đầu.
Thái tử đi về phía trước vài
bước, bỗng nhiên dừng lại chậm rãi quay đầu, lại nhìn quét một lần bao
quát Duệ vương phủ, "Thất đệ, đây là tất cả người của vương phủ sao?"
Dựa theo lễ nghi, thánh chỉ tới
cửa, thái tử đích thân đến, tất cả người của Duệ vương phủ đều phải ra
tiếp chỉ, ngay cả nô tài hạ nhân, gia đinh cũng phải quỳ thành một đoàn.
Huống hồ, người hắn vừa thấy lại không thể là một hạ nhân bình thường.
Chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao ?
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Nàng là ai?Dung nhan tuyệt mỹ cùng hoảng hốt khi bị bắt gặp khí chất ấy dường như không thuộc về nhân gian, nàng tựa như bị làng gió vô hình nào đó gọi trở về trời, không bao giờ nữa gặp lại.Hắn hoảng hốt tìm nàng, muốn đi đến túm chặt áo nàng, không cho nàng rời đi."Thái tử điện hạ, nô tài đi được chứ?" Lão thái giám mặt cười cứng ngắc, những lời này hắn đã nói ba lần, thế nhưng thái tử lại không biết bị làm sao mà không đáp lời.Hắn chỉ có xấu hổ đứng im tại chỗ, cũng không dám tự ý dời đi.Không biết là ai nhẹ nhàng đá thái tử một cước, hắn lúc này mới từ trong mộng tưởng tỉnh lại, "Ngươi đi đi."Rốt cục có được lệnh, lão thái giám kích động liên tục nói lời từ biệt, tùy quản gia mà giao lại công việc của khố phòng.Nhan Hi cũng chú ý tới thái tử có gì không thích hợp, bất quá khi hắn nhìn theo ánh mắt của thái tử, chỉ nhìn thấy bóng lưng mập mạp của Thiên Sương, thực sự không thể nói là phong cảnh gì tuyệt đẹp.Lòng không yên, thái tử đáp vài câu vô nghĩa với Nhan Hi, nhịn không được lần nữa nhìn hướng trước đó, tìm kiếm dáng người yểu điệu quen thuộc mà xa lạ kia, ngoại trừ một khoảng trống tuyết trắng, đâu còn có tuyệt sắc mới vừa rồi vì hắn quay đầu nhìn mà kinh sợ.Nàng đâu?Trước đây giống như đã từng xuất hiện, thân ảnh gợi lên hắn một đoạn ký ức nào đó.Không đúng, đó là một hình dáng quen thuộc dường như đã từng gặp qua nhiều năm trước đây, có thể là kiếp trước, cũng có thể là kiếp nào xa hơn nữa."Thất đệ, ta còn có việc, không quấy rầy." Hắn ôm quyền cáo từ, đã không có tâm tư xã giao.Nhan Hi gật đầu.Thái tử đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên dừng lại chậm rãi quay đầu, lại nhìn quét một lần bao quát Duệ vương phủ, "Thất đệ, đây là tất cả người của vương phủ sao?"Dựa theo lễ nghi, thánh chỉ tới cửa, thái tử đích thân đến, tất cả người của Duệ vương phủ đều phải ra tiếp chỉ, ngay cả nô tài hạ nhân, gia đinh cũng phải quỳ thành một đoàn.Huống hồ, người hắn vừa thấy lại không thể là một hạ nhân bình thường.Chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao ?