Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 77: Gặp gở thái tử 4
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi cuống quít chạy trở về, ngang qua nội viện của Nhan Hi cũng không dừng lại, men dọc theo đường nhỏ đi qua cửa tú lâu, trở lại phòng ngủ.Người như mất hồn cởi ra áo khoát, hai tay ôm ngực ngồi trước giường, tim như nổi trống vẫn chưa thể bình tỉnh được."Tiểu thư tiểu thư, người chạy nhanh như vậy làm gì? Làm sao vậy." Thiên Sương đuổi tới, tay chống thắt lưng mà thở hổn hển.Mới vừa rồi không có gì không tốt, Đào Tiểu Vi bỗng nhiên không nói một lời chạy một mạch trở về, mềm mại thân thể nháy mắt liền biến mất ở trước mặt Thiên Sương."Không có việc gì, ta không sao." Khi Thiên Sương đưa qua chén trà, Đào Tiểu Vi vừa uống một ngụm liền nói.Nàng chỉ là bị kinh sợ, gương mặt người kia, thật sự quen thuộc, rõ ràng là nam nhân thần bí mà nàng hàng đêm vẫn hay mơ tới, hiện đang xuất hiện tại trước mắt.Hắn là ai vậy? Hắn đến tột cùng là ai?Dựa theo phục sức và hoàng sắc, đó là màu sắc thuộc về hoàng gia, ngoại trừ hoàng thượng cùng thái tử, không ai dám mặc.Thiên Sương nói hôm nay thái tử đi theo tuyên chỉ, như vậy người vừa nhìn thấy nàng, nhất định là thái tử điện hạ, đại ca của Người xấu.Thế nào lại có thể là hắn? Bọn họ rõ ràng chưa có gặp qua, vì sao nàng luôn luôn mơ tới hắn, ngày hôm nay bất ngờ gặp được người trong mộng, làm nàng hiện tại sợ đến hồn phách cũng bay hết.Thiên Sương lo lắng nhìn Đào Tiểu Vi, hiếm thấy nàng lộ ra bộ dạng thất hồn lạc phách, "Tiểu thư, người làm sao vậy, thân thể khó chịu sao? Thiên Sương đi ra ngoài kêu quản gia mời ngự y đến."Nàng sắc mặt tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, dường như là bệnh nặng mà đứng không vững. Kéo Thiên Sương mà các ngón tay lạnh đến mức như máu đều đọng lại, "Thiên Sương, ngươi không nên la to, ta thực sự nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."Thiên Sương phi thường hối hận, vì đáp ứng tiểu thư ra tiền viện xem náo nhiệt, nàng mang theo tiếng khóc nói, "Tiểu thư mặt của người đỏ như vậy, ngón tay lại lạnh băng, khẳng định là bị gió hàn rồi, nên thỉnh ngự y đến xem, người thân thể vốn là không được tốt, phải cẩn thận a."Hiện tại đó là điều quan trọng nhất, vạn nhất để thất điện hạ biết là nàng dẫn tiểu thư ra ngoài, khẳng định là bị ăn đòn, thậm chí bị đuổi ra phủ cũng nên.
Đào Tiểu Vi cuống quít chạy trở
về, ngang qua nội viện của Nhan Hi cũng không dừng lại, men dọc theo
đường nhỏ đi qua cửa tú lâu, trở lại phòng ngủ.
Người như mất hồn cởi ra áo khoát, hai tay ôm ngực ngồi trước giường, tim như nổi trống vẫn chưa thể bình tỉnh được.
"Tiểu thư tiểu thư, người chạy nhanh như vậy làm gì? Làm sao vậy." Thiên Sương đuổi tới, tay chống thắt lưng mà thở hổn hển.
Mới vừa rồi không có gì không
tốt, Đào Tiểu Vi bỗng nhiên không nói một lời chạy một mạch trở về, mềm
mại thân thể nháy mắt liền biến mất ở trước mặt Thiên Sương.
"Không có việc gì, ta không sao." Khi Thiên Sương đưa qua chén trà, Đào Tiểu Vi vừa uống một ngụm liền nói.
Nàng chỉ là bị kinh sợ, gương
mặt người kia, thật sự quen thuộc, rõ ràng là nam nhân thần bí mà nàng
hàng đêm vẫn hay mơ tới, hiện đang xuất hiện tại trước mắt.
Hắn là ai vậy? Hắn đến tột cùng là ai?
Dựa theo phục sức và hoàng sắc, đó là màu sắc thuộc về hoàng gia, ngoại trừ hoàng thượng cùng thái tử, không ai dám mặc.
Thiên Sương nói hôm nay thái tử
đi theo tuyên chỉ, như vậy người vừa nhìn thấy nàng, nhất định là thái
tử điện hạ, đại ca của Người xấu.
Thế nào lại có thể là hắn? Bọn
họ rõ ràng chưa có gặp qua, vì sao nàng luôn luôn mơ tới hắn, ngày hôm
nay bất ngờ gặp được người trong mộng, làm nàng hiện tại sợ đến hồn
phách cũng bay hết.
Thiên Sương lo lắng nhìn Đào
Tiểu Vi, hiếm thấy nàng lộ ra bộ dạng thất hồn lạc phách, "Tiểu thư,
người làm sao vậy, thân thể khó chịu sao? Thiên Sương đi ra ngoài kêu
quản gia mời ngự y đến."
Nàng sắc mặt tái nhợt không có
nửa điểm huyết sắc, dường như là bệnh nặng mà đứng không vững. Kéo Thiên Sương mà các ngón tay lạnh đến mức như máu đều đọng lại, "Thiên Sương,
ngươi không nên la to, ta thực sự nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."
Thiên Sương phi thường hối hận,
vì đáp ứng tiểu thư ra tiền viện xem náo nhiệt, nàng mang theo tiếng
khóc nói, "Tiểu thư mặt của người đỏ như vậy, ngón tay lại lạnh băng,
khẳng định là bị gió hàn rồi, nên thỉnh ngự y đến xem, người thân thể
vốn là không được tốt, phải cẩn thận a."
Hiện tại đó là điều quan trọng
nhất, vạn nhất để thất điện hạ biết là nàng dẫn tiểu thư ra ngoài, khẳng định là bị ăn đòn, thậm chí bị đuổi ra phủ cũng nên.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Đào Tiểu Vi cuống quít chạy trở về, ngang qua nội viện của Nhan Hi cũng không dừng lại, men dọc theo đường nhỏ đi qua cửa tú lâu, trở lại phòng ngủ.Người như mất hồn cởi ra áo khoát, hai tay ôm ngực ngồi trước giường, tim như nổi trống vẫn chưa thể bình tỉnh được."Tiểu thư tiểu thư, người chạy nhanh như vậy làm gì? Làm sao vậy." Thiên Sương đuổi tới, tay chống thắt lưng mà thở hổn hển.Mới vừa rồi không có gì không tốt, Đào Tiểu Vi bỗng nhiên không nói một lời chạy một mạch trở về, mềm mại thân thể nháy mắt liền biến mất ở trước mặt Thiên Sương."Không có việc gì, ta không sao." Khi Thiên Sương đưa qua chén trà, Đào Tiểu Vi vừa uống một ngụm liền nói.Nàng chỉ là bị kinh sợ, gương mặt người kia, thật sự quen thuộc, rõ ràng là nam nhân thần bí mà nàng hàng đêm vẫn hay mơ tới, hiện đang xuất hiện tại trước mắt.Hắn là ai vậy? Hắn đến tột cùng là ai?Dựa theo phục sức và hoàng sắc, đó là màu sắc thuộc về hoàng gia, ngoại trừ hoàng thượng cùng thái tử, không ai dám mặc.Thiên Sương nói hôm nay thái tử đi theo tuyên chỉ, như vậy người vừa nhìn thấy nàng, nhất định là thái tử điện hạ, đại ca của Người xấu.Thế nào lại có thể là hắn? Bọn họ rõ ràng chưa có gặp qua, vì sao nàng luôn luôn mơ tới hắn, ngày hôm nay bất ngờ gặp được người trong mộng, làm nàng hiện tại sợ đến hồn phách cũng bay hết.Thiên Sương lo lắng nhìn Đào Tiểu Vi, hiếm thấy nàng lộ ra bộ dạng thất hồn lạc phách, "Tiểu thư, người làm sao vậy, thân thể khó chịu sao? Thiên Sương đi ra ngoài kêu quản gia mời ngự y đến."Nàng sắc mặt tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, dường như là bệnh nặng mà đứng không vững. Kéo Thiên Sương mà các ngón tay lạnh đến mức như máu đều đọng lại, "Thiên Sương, ngươi không nên la to, ta thực sự nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."Thiên Sương phi thường hối hận, vì đáp ứng tiểu thư ra tiền viện xem náo nhiệt, nàng mang theo tiếng khóc nói, "Tiểu thư mặt của người đỏ như vậy, ngón tay lại lạnh băng, khẳng định là bị gió hàn rồi, nên thỉnh ngự y đến xem, người thân thể vốn là không được tốt, phải cẩn thận a."Hiện tại đó là điều quan trọng nhất, vạn nhất để thất điện hạ biết là nàng dẫn tiểu thư ra ngoài, khẳng định là bị ăn đòn, thậm chí bị đuổi ra phủ cũng nên.