Những vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu…
Chương 26: Khu phố tìn nhân- mua quà cho người yêu của tôi(2)
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Hai bà bạn của tôi, lại cãi nhau hả?” Diana từ góc nào chui ra, quàng cổ hai bà bạn. Bên cạnh còn có một anh chàng trông rất cao to, đẹp trai.“Yo, tưởng bà quên tụi này rồi!” Trần Man Lanh quay ra nhìn bà bạn từ trên trời rơi xuống, mắt tròn mắt dẹt.“Hôm nay không gặp chắc quên luôn rồi!” Diana cười tủm tỉm nhìn hai bà bạn chí cốt, tiện tay kéo luôn anh chàng bên cạnh đến trước mặt hai người. “Đây! Ablert, bạn trai của tôi!”Diệp Băng không để ý đến anh chàng lắm, cứ nhìn chăm chăm vào Diana: “Bảo bối nhỏ của bà Emma đây à? Sao hôm nay lại có hứng đi ra phố thế!?”“Có Ablert đi cùng mà! Tôi sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”Diệp Băng cảm thấy tình yêu có thể thay đỏi tính cách công chúa của Diana chắc hẳn phải vô cùng… kì quái. Y như cái tính cách của cô nàng, nắng mưa thất thường.“Diana, tôi còn cứ tưởng bà còn học tại Mĩ!” Trần Man Lanh sau khi “chiếu” anh chàng Ablert tội nghiệp liền quay sang hỏi Diana.“Ừ, thì cũng định học nốt đấy! Mà mấy ông thầy giảng chán chết!”“Diana à!?” Diệp Băng bên cạnh lắc lắc đôi vai nhỏ bé của Diana, dường như sắp ném cô bạn vào một góc bẩn thỉu nào đó. “Sao lại từ bỏ thế hử? Vào được trường đó khó lắm đấy!”“Xí, cứ quan trọng hóa vấn đề! Tôi bây giờ chỉ cần Ablert là đủ rồi!” Diana hất tay cô bạn ra, cười tủm tỉm.Anh chàng Ablert bên cạnh có vẻ rất vui, ôm lấy bạn gái dấu yêu, hôn một hơi dài.Trần Man Lanh bên cạnh có lẽ thấy đây là một hành động rất lãng mạng.Có điều với cô cũng không tránh khỏi cảm giác thấy có hơi….“Băng!”Trước tiên, mình có một tin tốt muốn thông báo. Mình đã lập một trang cho truyện để các bạn nhận chương mới nhất (vì ngắn quá nên sẽ chưa vội đăng lên đây) và giao lưu, tìm hiểu thêm về các nhân vật.Còn tin xấu là chap này rất ngắn (nhưng mà có quà tặng ở chap sau)“Băng!” Hình Thiên từ xa đi lại, có vẻ không vui, vác theo khuôn mặt xám xịt kéo Nicolas từ xa đi đến. “Thằng này ngủ dậy muộn!”Cô không biết vào tay quân nhân khác sẽ như thế nào, nhưng biết vào tay Hình Thiên thì chắc chắn sẽ chẳng an toàn gì.“Tôi dậy muộn có năm phút!” Nicolas còn đang ngái ngủ, đáp vô cùng uể oải. “hôm qua ngủ muộn!”“Tôi thấy chưa đến 8 giờ ông Đã đi ngủ rồi!” Trần Man Lanh kêu lện một tiếng, lên giọng chỉ trích.“Mặc xác tôi!”“Tôi cũng chẳng rảnh mà quan tâm!”“Lại cãi nhau rồi!” Diệp Băng khoác tay Hình Thiên cười hì hì. “Chúng ta đi ăn trước đi!”“Ê, còn tôi!” Diana kêu len bất mãn.“Anna!”“Ý tối là… còn chúng tôi!” Cô nàng vội vã sửa lại.“Cô là…”
“Hai bà bạn của tôi, lại cãi nhau hả?” Diana từ góc nào chui ra, quàng cổ hai bà bạn. Bên cạnh còn có một anh chàng trông rất cao to, đẹp trai.
“Yo, tưởng bà quên tụi này rồi!” Trần Man Lanh quay ra nhìn bà bạn từ trên trời rơi xuống, mắt tròn mắt dẹt.
“Hôm nay không gặp chắc quên luôn rồi!” Diana cười tủm tỉm nhìn hai bà bạn chí cốt, tiện tay kéo luôn anh chàng bên cạnh đến trước mặt hai người. “Đây! Ablert, bạn trai của tôi!”
Diệp Băng không để ý đến anh chàng lắm, cứ nhìn chăm chăm vào Diana: “Bảo bối nhỏ của bà Emma đây à? Sao hôm nay lại có hứng đi ra phố thế!?”
“Có Ablert đi cùng mà! Tôi sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”
Diệp Băng cảm thấy tình yêu có thể thay đỏi tính cách công chúa của Diana chắc hẳn phải vô cùng… kì quái. Y như cái tính cách của cô nàng, nắng mưa thất thường.
“Diana, tôi còn cứ tưởng bà còn học tại Mĩ!” Trần Man Lanh sau khi “chiếu” anh chàng Ablert tội nghiệp liền quay sang hỏi Diana.
“Ừ, thì cũng định học nốt đấy! Mà mấy ông thầy giảng chán chết!”
“Diana à!?” Diệp Băng bên cạnh lắc lắc đôi vai nhỏ bé của Diana, dường như sắp ném cô bạn vào một góc bẩn thỉu nào đó. “Sao lại từ bỏ thế hử? Vào được trường đó khó lắm đấy!”
“Xí, cứ quan trọng hóa vấn đề! Tôi bây giờ chỉ cần Ablert là đủ rồi!” Diana hất tay cô bạn ra, cười tủm tỉm.
Anh chàng Ablert bên cạnh có vẻ rất vui, ôm lấy bạn gái dấu yêu, hôn một hơi dài.
Trần Man Lanh bên cạnh có lẽ thấy đây là một hành động rất lãng mạng.
Có điều với cô cũng không tránh khỏi cảm giác thấy có hơi….
“Băng!”
Trước tiên, mình có một tin tốt muốn thông báo. Mình đã lập một trang cho truyện để các bạn nhận chương mới nhất (vì ngắn quá nên sẽ chưa vội đăng lên đây) và giao lưu, tìm hiểu thêm về các nhân vật.
Còn tin xấu là chap này rất ngắn (nhưng mà có quà tặng ở chap sau)
“Băng!” Hình Thiên từ xa đi lại, có vẻ không vui, vác theo khuôn mặt xám xịt kéo Nicolas từ xa đi đến. “Thằng này ngủ dậy muộn!”
Cô không biết vào tay quân nhân khác sẽ như thế nào, nhưng biết vào tay Hình Thiên thì chắc chắn sẽ chẳng an toàn gì.
“Tôi dậy muộn có năm phút!” Nicolas còn đang ngái ngủ, đáp vô cùng uể oải. “hôm qua ngủ muộn!”
“Tôi thấy chưa đến 8 giờ ông Đã đi ngủ rồi!” Trần Man Lanh kêu lện một tiếng, lên giọng chỉ trích.
“Mặc xác tôi!”
“Tôi cũng chẳng rảnh mà quan tâm!”
“Lại cãi nhau rồi!” Diệp Băng khoác tay Hình Thiên cười hì hì. “Chúng ta đi ăn trước đi!”
“Ê, còn tôi!” Diana kêu len bất mãn.
“Anna!”
“Ý tối là… còn chúng tôi!” Cô nàng vội vã sửa lại.
“Cô là…”
Bảo Bối, Chạy Không Thoát Đâu!Tác giả: Nữ Lam Thiên BăngTruyện Ngôn TìnhNhững vì sao dày đặc bên ngoài biệt thự tựa như hàng ngàn viên ngọc quý, lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm tựa như lời an ủi không lời của vũ trụ. Diệp Băng đứng bên cửa sổ, trầm lặng nhìn ra cửa sổ, khẽ buông một tiếng thở dài. “Diệp tiểu thư, cô ở trong này sao không bật điện.” Lăng Tranh đẩy của tiến vào, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cô có chuyện gì buồn phiền chăng?” Lăng Tranh chính là luôn dịu dàng như vậy! “Thị trưởng, tôi ổn.” Diệp Băng cũng hiền hoà mỉm cười, sau đó khoảng không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim hai người đập liên hồi. Lúc lâu sau, Lăng Tranh mới tiếp tục lên tiếng: “Vết thương của cô đỡ chút nào chưa.” Đỡ á? Vết thương của cô rất nặng, không thể lành lại trong một hai ngày được. “Còn hơi đau một chút. Nếu không vận động mạnh sẽ không sao.” Nhớ đến vết thương cô thực sự muốn bật khóc, nhưng thân là một quân nhân, cô không thể yếu đuối vậy được. Mà thực sự cũng không “hơi đau” chút nào. “Thị trưởng, ngày hôm qua, ngài không bị thương ở đâu… “Hai bà bạn của tôi, lại cãi nhau hả?” Diana từ góc nào chui ra, quàng cổ hai bà bạn. Bên cạnh còn có một anh chàng trông rất cao to, đẹp trai.“Yo, tưởng bà quên tụi này rồi!” Trần Man Lanh quay ra nhìn bà bạn từ trên trời rơi xuống, mắt tròn mắt dẹt.“Hôm nay không gặp chắc quên luôn rồi!” Diana cười tủm tỉm nhìn hai bà bạn chí cốt, tiện tay kéo luôn anh chàng bên cạnh đến trước mặt hai người. “Đây! Ablert, bạn trai của tôi!”Diệp Băng không để ý đến anh chàng lắm, cứ nhìn chăm chăm vào Diana: “Bảo bối nhỏ của bà Emma đây à? Sao hôm nay lại có hứng đi ra phố thế!?”“Có Ablert đi cùng mà! Tôi sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng!”Diệp Băng cảm thấy tình yêu có thể thay đỏi tính cách công chúa của Diana chắc hẳn phải vô cùng… kì quái. Y như cái tính cách của cô nàng, nắng mưa thất thường.“Diana, tôi còn cứ tưởng bà còn học tại Mĩ!” Trần Man Lanh sau khi “chiếu” anh chàng Ablert tội nghiệp liền quay sang hỏi Diana.“Ừ, thì cũng định học nốt đấy! Mà mấy ông thầy giảng chán chết!”“Diana à!?” Diệp Băng bên cạnh lắc lắc đôi vai nhỏ bé của Diana, dường như sắp ném cô bạn vào một góc bẩn thỉu nào đó. “Sao lại từ bỏ thế hử? Vào được trường đó khó lắm đấy!”“Xí, cứ quan trọng hóa vấn đề! Tôi bây giờ chỉ cần Ablert là đủ rồi!” Diana hất tay cô bạn ra, cười tủm tỉm.Anh chàng Ablert bên cạnh có vẻ rất vui, ôm lấy bạn gái dấu yêu, hôn một hơi dài.Trần Man Lanh bên cạnh có lẽ thấy đây là một hành động rất lãng mạng.Có điều với cô cũng không tránh khỏi cảm giác thấy có hơi….“Băng!”Trước tiên, mình có một tin tốt muốn thông báo. Mình đã lập một trang cho truyện để các bạn nhận chương mới nhất (vì ngắn quá nên sẽ chưa vội đăng lên đây) và giao lưu, tìm hiểu thêm về các nhân vật.Còn tin xấu là chap này rất ngắn (nhưng mà có quà tặng ở chap sau)“Băng!” Hình Thiên từ xa đi lại, có vẻ không vui, vác theo khuôn mặt xám xịt kéo Nicolas từ xa đi đến. “Thằng này ngủ dậy muộn!”Cô không biết vào tay quân nhân khác sẽ như thế nào, nhưng biết vào tay Hình Thiên thì chắc chắn sẽ chẳng an toàn gì.“Tôi dậy muộn có năm phút!” Nicolas còn đang ngái ngủ, đáp vô cùng uể oải. “hôm qua ngủ muộn!”“Tôi thấy chưa đến 8 giờ ông Đã đi ngủ rồi!” Trần Man Lanh kêu lện một tiếng, lên giọng chỉ trích.“Mặc xác tôi!”“Tôi cũng chẳng rảnh mà quan tâm!”“Lại cãi nhau rồi!” Diệp Băng khoác tay Hình Thiên cười hì hì. “Chúng ta đi ăn trước đi!”“Ê, còn tôi!” Diana kêu len bất mãn.“Anna!”“Ý tối là… còn chúng tôi!” Cô nàng vội vã sửa lại.“Cô là…”