Tác giả:

Lại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ…

Chương 12

Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly HônTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ… Lý Cường im lặng mấy giây, rồi lại gồng cổ lên:“Thì sao? Dù tôi sai trước khiến cô ly hôn, nhưng tờ vé số kia là cô mua khi còn là vợ tôi, vậy thì phải chia một nửa!”Tôi bật cười, chẳng thèm tranh cãi với hắn, để luật sư trực tiếp đưa ra bản sao kê thời gian mua vé số và nhận thưởng.Thông tin ghi rõ ràng: tôi trúng số sau khi đã ly hôn với Lý Cường.Lý Cường nhìn chằm chằm vào bằng chứng, lẩm bẩm không tin nổi:“Không thể nào… sao lại đúng lúc như thế… vừa ly hôn đã trúng số?”Từ hàng ghế sau vang lên một giọng chế giễu:“Thế mới đúng! Thoát khỏi loại cặn bã như anh thì vận may mới tới chứ!”Lý Cường định tiếp tục ngụy biện, nhưng chứng cứ rành rành, không thể lấp l**m được nữa.Thẩm phán tuyên bố bác bỏ yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn, đồng thời buộc Lý Cường phải trả án phí 250 đồng.Rời phiên tòa, đám người xung quanh ùa tới bao vây Lý Cường và Vương Thiến, mắng nhiếc không tiếc lời.Tôi đứng dậy, thấy Lý Cường định lại gần, chỉ nhếch mép liếc hắn một cái rồi khoác tay Cao Văn Cảnh, đường hoàng rời đi.Tối hôm đó, Lý Cường và Vương Thiến trở thành hiện tượng mạng.Phóng viên giải trí tung đoạn video và âm thanh hot nhất thành clip chế, chỉ sau một đêm đã vượt mốc một triệu lượt xem và chia sẻ.Cả mạng xã hội đều biết đến cặp đôi “ph*t d*c công khai còn giở trò nạn nhân” này.Hai người chỉ cần ló mặt ra đường là bị người ta chỉ trỏ, mắng chửi.Lý Cường tức quá lại bắt đầu nhắn tin chửi rủa tôi.Tôi không trả lời, chỉ chụp màn hình, gửi cho phóng viên để họ tiện đăng thêm vài bài nữa.Tên tuổi Lý Cường ngày càng nổi tiếng – theo hướng không ai mong muốn.Trẻ con trong khu cũng chạy theo sau chửi:“Đánh người xấu! Đánh người xấu!”Dù nổi tiếng vì bị ghét, thì vẫn là nổi tiếng.Hai người bắt đầu livestream bán hàng.Nhưng do ai cũng biết bộ mặt thật của họ nên chẳng ai thèm mua.Dù có vài người chưa biết, nhưng sau khi được “giác ngộ” thì cũng out khỏi phòng, không mua nữa.Không bán hàng được, họ chuyển sang livestream “lách luật”.Lý Cường cho Vương Thiến mặc đồ hở hang, uốn éo trước camera, làm trò theo yêu cầu donate trong phần bình luận.Có khi cô ta mặc đồ bó sát chạy bộ trên máy, vừa chạy vừa thở hổn hển xin donate:“Anh ơi tặng quà đi, không có quà là em không được dừng lại đâu…”Phải nói thế giới đúng là lắm “gu” kỳ quặc.Loại livestream câu kéo như thế này lại hút người xem không ít.Với sự “hỗ trợ” của loạt video phốt từ báo chí, livestream của họ ngày càng đông người.Mỗi tối live bốn tiếng cũng kiếm được mười mấy vạn.Có tiền rồi, Lý Cường bắt đầu giở thói cũ, lại nhắn tin làm phiền tôi:“Tôn Lượng, thấy chưa, giờ tôi giàu hơn cô nhiều rồi. Hối hận chưa?”“Không sao, nếu cô chịu rời khỏi thằng tiểu bạch kiểm kia, quay về làm người giúp việc cho tôi và Vương Thiến, tôi sẽ cho cô chút tiền tiêu.”“Không muốn làm giúp việc cũng được, l*m t*nh nhân bí mật cũng ổn. Dù sao tôi cũng chán ngấy Vương Thiến rồi, vẫn nhớ dáng dấp của cô hơn.”

Lý Cường im lặng mấy giây, rồi lại gồng cổ lên:

“Thì sao? Dù tôi sai trước khiến cô ly hôn, nhưng tờ vé số kia là cô mua khi còn là vợ tôi, vậy thì phải chia một nửa!”

Tôi bật cười, chẳng thèm tranh cãi với hắn, để luật sư trực tiếp đưa ra bản sao kê thời gian mua vé số và nhận thưởng.

Thông tin ghi rõ ràng: tôi trúng số sau khi đã ly hôn với Lý Cường.

Lý Cường nhìn chằm chằm vào bằng chứng, lẩm bẩm không tin nổi:

“Không thể nào… sao lại đúng lúc như thế… vừa ly hôn đã trúng số?”

Từ hàng ghế sau vang lên một giọng chế giễu:

“Thế mới đúng! Thoát khỏi loại cặn bã như anh thì vận may mới tới chứ!”

Lý Cường định tiếp tục ngụy biện, nhưng chứng cứ rành rành, không thể lấp l**m được nữa.

Thẩm phán tuyên bố bác bỏ yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn, đồng thời buộc Lý Cường phải trả án phí 250 đồng.

Rời phiên tòa, đám người xung quanh ùa tới bao vây Lý Cường và Vương Thiến, mắng nhiếc không tiếc lời.

Tôi đứng dậy, thấy Lý Cường định lại gần, chỉ nhếch mép liếc hắn một cái rồi khoác tay Cao Văn Cảnh, đường hoàng rời đi.

Tối hôm đó, Lý Cường và Vương Thiến trở thành hiện tượng mạng.

Phóng viên giải trí tung đoạn video và âm thanh hot nhất thành clip chế, chỉ sau một đêm đã vượt mốc một triệu lượt xem và chia sẻ.

Cả mạng xã hội đều biết đến cặp đôi “ph*t d*c công khai còn giở trò nạn nhân” này.

Hai người chỉ cần ló mặt ra đường là bị người ta chỉ trỏ, mắng chửi.

Lý Cường tức quá lại bắt đầu nhắn tin chửi rủa tôi.

Tôi không trả lời, chỉ chụp màn hình, gửi cho phóng viên để họ tiện đăng thêm vài bài nữa.

Tên tuổi Lý Cường ngày càng nổi tiếng – theo hướng không ai mong muốn.

Trẻ con trong khu cũng chạy theo sau chửi:

“Đánh người xấu! Đánh người xấu!”

Dù nổi tiếng vì bị ghét, thì vẫn là nổi tiếng.

Hai người bắt đầu livestream bán hàng.

Nhưng do ai cũng biết bộ mặt thật của họ nên chẳng ai thèm mua.

Dù có vài người chưa biết, nhưng sau khi được “giác ngộ” thì cũng out khỏi phòng, không mua nữa.

Không bán hàng được, họ chuyển sang livestream “lách luật”.

Lý Cường cho Vương Thiến mặc đồ hở hang, uốn éo trước camera, làm trò theo yêu cầu donate trong phần bình luận.

Có khi cô ta mặc đồ bó sát chạy bộ trên máy, vừa chạy vừa thở hổn hển xin donate:

“Anh ơi tặng quà đi, không có quà là em không được dừng lại đâu…”

Phải nói thế giới đúng là lắm “gu” kỳ quặc.

Loại livestream câu kéo như thế này lại hút người xem không ít.

Với sự “hỗ trợ” của loạt video phốt từ báo chí, livestream của họ ngày càng đông người.

Mỗi tối live bốn tiếng cũng kiếm được mười mấy vạn.

Có tiền rồi, Lý Cường bắt đầu giở thói cũ, lại nhắn tin làm phiền tôi:

“Tôn Lượng, thấy chưa, giờ tôi giàu hơn cô nhiều rồi. Hối hận chưa?”

“Không sao, nếu cô chịu rời khỏi thằng tiểu bạch kiểm kia, quay về làm người giúp việc cho tôi và Vương Thiến, tôi sẽ cho cô chút tiền tiêu.”

“Không muốn làm giúp việc cũng được, l*m t*nh nhân bí mật cũng ổn. Dù sao tôi cũng chán ngấy Vương Thiến rồi, vẫn nhớ dáng dấp của cô hơn.”

Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly HônTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ… Lý Cường im lặng mấy giây, rồi lại gồng cổ lên:“Thì sao? Dù tôi sai trước khiến cô ly hôn, nhưng tờ vé số kia là cô mua khi còn là vợ tôi, vậy thì phải chia một nửa!”Tôi bật cười, chẳng thèm tranh cãi với hắn, để luật sư trực tiếp đưa ra bản sao kê thời gian mua vé số và nhận thưởng.Thông tin ghi rõ ràng: tôi trúng số sau khi đã ly hôn với Lý Cường.Lý Cường nhìn chằm chằm vào bằng chứng, lẩm bẩm không tin nổi:“Không thể nào… sao lại đúng lúc như thế… vừa ly hôn đã trúng số?”Từ hàng ghế sau vang lên một giọng chế giễu:“Thế mới đúng! Thoát khỏi loại cặn bã như anh thì vận may mới tới chứ!”Lý Cường định tiếp tục ngụy biện, nhưng chứng cứ rành rành, không thể lấp l**m được nữa.Thẩm phán tuyên bố bác bỏ yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn, đồng thời buộc Lý Cường phải trả án phí 250 đồng.Rời phiên tòa, đám người xung quanh ùa tới bao vây Lý Cường và Vương Thiến, mắng nhiếc không tiếc lời.Tôi đứng dậy, thấy Lý Cường định lại gần, chỉ nhếch mép liếc hắn một cái rồi khoác tay Cao Văn Cảnh, đường hoàng rời đi.Tối hôm đó, Lý Cường và Vương Thiến trở thành hiện tượng mạng.Phóng viên giải trí tung đoạn video và âm thanh hot nhất thành clip chế, chỉ sau một đêm đã vượt mốc một triệu lượt xem và chia sẻ.Cả mạng xã hội đều biết đến cặp đôi “ph*t d*c công khai còn giở trò nạn nhân” này.Hai người chỉ cần ló mặt ra đường là bị người ta chỉ trỏ, mắng chửi.Lý Cường tức quá lại bắt đầu nhắn tin chửi rủa tôi.Tôi không trả lời, chỉ chụp màn hình, gửi cho phóng viên để họ tiện đăng thêm vài bài nữa.Tên tuổi Lý Cường ngày càng nổi tiếng – theo hướng không ai mong muốn.Trẻ con trong khu cũng chạy theo sau chửi:“Đánh người xấu! Đánh người xấu!”Dù nổi tiếng vì bị ghét, thì vẫn là nổi tiếng.Hai người bắt đầu livestream bán hàng.Nhưng do ai cũng biết bộ mặt thật của họ nên chẳng ai thèm mua.Dù có vài người chưa biết, nhưng sau khi được “giác ngộ” thì cũng out khỏi phòng, không mua nữa.Không bán hàng được, họ chuyển sang livestream “lách luật”.Lý Cường cho Vương Thiến mặc đồ hở hang, uốn éo trước camera, làm trò theo yêu cầu donate trong phần bình luận.Có khi cô ta mặc đồ bó sát chạy bộ trên máy, vừa chạy vừa thở hổn hển xin donate:“Anh ơi tặng quà đi, không có quà là em không được dừng lại đâu…”Phải nói thế giới đúng là lắm “gu” kỳ quặc.Loại livestream câu kéo như thế này lại hút người xem không ít.Với sự “hỗ trợ” của loạt video phốt từ báo chí, livestream của họ ngày càng đông người.Mỗi tối live bốn tiếng cũng kiếm được mười mấy vạn.Có tiền rồi, Lý Cường bắt đầu giở thói cũ, lại nhắn tin làm phiền tôi:“Tôn Lượng, thấy chưa, giờ tôi giàu hơn cô nhiều rồi. Hối hận chưa?”“Không sao, nếu cô chịu rời khỏi thằng tiểu bạch kiểm kia, quay về làm người giúp việc cho tôi và Vương Thiến, tôi sẽ cho cô chút tiền tiêu.”“Không muốn làm giúp việc cũng được, l*m t*nh nhân bí mật cũng ổn. Dù sao tôi cũng chán ngấy Vương Thiến rồi, vẫn nhớ dáng dấp của cô hơn.”

Chương 12