Lại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ…
Chương 13
Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly HônTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ… Tôi chưa đọc xong tin nhắn đã buồn nôn tới mức chạy vào nhà vệ sinh.Tôi nghi ngờ nghiêm túc rằng Lý Cường có vấn đề thần kinh, phải nhập viện điều trị ngay.Nghe tiếng động, Cao Văn Cảnh vội chạy tới đỡ tôi, bàn tay trái đeo nhẫn khẽ vỗ lưng:“Lại nghén nữa à?”Tôi gật đầu.Anh dìu tôi ra sofa nằm, nói:“Em nghỉ chút đi, anh đi hâm sữa cho em.”Tôi lại gật.Đợi cảm giác buồn nôn lắng xuống, tôi mở điện thoại, chụp màn hình tin nhắn của Lý Cường gửi cho Vương Thiến.Cô ta không trả lời.Chỉ là hôm đó, tài khoản livestream của họ đột nhiên không lên sóng.Tối hôm sau, Vương Thiến lại xuất hiện trên livestream, trán có một vết bầm rõ rệt.Có người trong bình luận hỏi vì sao bị thương, cô ta liếc mắt nhìn ra ngoài khung hình, ấp úng nói là “vô tình va phải”.Có vẻ Lý Cường không hài lòng với thu nhập hiện tại, nên livestream của Vương Thiến ngày càng “mạnh tay”.Dù bị cấm vài lần, vẫn không chịu dừng.Cho đến khi tài khoản bị cấm vĩnh viễn.Trong thời gian này, Lý Cường vẫn không ngừng gửi tin nhắn quấy rối.Tôi thì vừa gửi cho Vương Thiến, vừa gom hết lại, định sau khi đủ bằng chứng sẽ đi báo cảnh sát.Sau khi tài khoản của họ bị cấm, tôi cũng chẳng còn hứng thú theo dõi hai người đó.Việc đầu tư đã khiến tôi kiếm được tiền đủ xài mấy đời, thậm chí còn giàu hơn cả nhà họ Cao.Tôi mang sính lễ đàng hoàng đến nhà họ Cao cưới Cao Văn Cảnh, trước sự tức nghẹn mặt của ba mẹ anh.Nhưng họ vẫn phải cố nặn ra nụ cười tiễn con đi.Chẳng còn cách nào, một người muốn cưới, một người muốn gả, không cản nổi.Kết hôn xong, chúng tôi dẫn mẹ đi du lịch khắp nơi, trải nghiệm văn hóa khắp thế giới.Trong chuyến đi ấy, chúng tôi cũng đón nhận một sinh mệnh mới.Mẹ thường đùa:“Đi đâu cũng phải làm bóng đèn cho hai đứa!”Cao Văn Cảnh liền cầm cái đèn ngủ chụp lên đầu, trịnh trọng nói:“Mẹ ơi! Con mới là bóng đèn! Con biết phát sáng, mẹ không biết!”Khiến hai mẹ con tôi cười đến ch** n**c mắt.Lần tiếp theo tôi nghe tin về Vương Thiến là vào ngày thứ hai sau khi chúng tôi trở về nước.Tôi còn chưa kịp điều chỉnh lệch múi giờ thì đã thấy tin cô ta bị bắt.Trên mạng xôn xao bàn tán về cô ta, tôi xem qua vài phiên bản, cuối cùng cũng ráp được đầu đuôi câu chuyện.Hôm qua, Vương Thiến dùng tài khoản mới để livestream.Không lộ hàng, không bán hàng, chỉ đơn giản là kể lại tất cả những gì Lý Cường đã làm với cô ta.Thời gian đầu khi livestream “nửa kín nửa hở” còn kiếm ra tiền, Lý Cường đối xử với cô ta khá dễ chịu, muốn gì được nấy.Nhưng sau đó, khi thu nhập sụt giảm, Lý Cường bắt đầu ép cô ta làm những hành vi nhục nhã hơn, với hy vọng hút thêm lượt xem.Không những không kiếm thêm được gì, tài khoản còn bị khóa, trong đó còn kẹt lại cả mười mấy vạn chưa rút được.Lý Cường tức điên, ngày ngày đánh đập, chửi rủa, ra lệnh như sai vặt.
Tôi chưa đọc xong tin nhắn đã buồn nôn tới mức chạy vào nhà vệ sinh.
Tôi nghi ngờ nghiêm túc rằng Lý Cường có vấn đề thần kinh, phải nhập viện điều trị ngay.
Nghe tiếng động, Cao Văn Cảnh vội chạy tới đỡ tôi, bàn tay trái đeo nhẫn khẽ vỗ lưng:
“Lại nghén nữa à?”
Tôi gật đầu.
Anh dìu tôi ra sofa nằm, nói:
“Em nghỉ chút đi, anh đi hâm sữa cho em.”
Tôi lại gật.
Đợi cảm giác buồn nôn lắng xuống, tôi mở điện thoại, chụp màn hình tin nhắn của Lý Cường gửi cho Vương Thiến.
Cô ta không trả lời.
Chỉ là hôm đó, tài khoản livestream của họ đột nhiên không lên sóng.
Tối hôm sau, Vương Thiến lại xuất hiện trên livestream, trán có một vết bầm rõ rệt.
Có người trong bình luận hỏi vì sao bị thương, cô ta liếc mắt nhìn ra ngoài khung hình, ấp úng nói là “vô tình va phải”.
Có vẻ Lý Cường không hài lòng với thu nhập hiện tại, nên livestream của Vương Thiến ngày càng “mạnh tay”.
Dù bị cấm vài lần, vẫn không chịu dừng.
Cho đến khi tài khoản bị cấm vĩnh viễn.
Trong thời gian này, Lý Cường vẫn không ngừng gửi tin nhắn quấy rối.
Tôi thì vừa gửi cho Vương Thiến, vừa gom hết lại, định sau khi đủ bằng chứng sẽ đi báo cảnh sát.
Sau khi tài khoản của họ bị cấm, tôi cũng chẳng còn hứng thú theo dõi hai người đó.
Việc đầu tư đã khiến tôi kiếm được tiền đủ xài mấy đời, thậm chí còn giàu hơn cả nhà họ Cao.
Tôi mang sính lễ đàng hoàng đến nhà họ Cao cưới Cao Văn Cảnh, trước sự tức nghẹn mặt của ba mẹ anh.
Nhưng họ vẫn phải cố nặn ra nụ cười tiễn con đi.
Chẳng còn cách nào, một người muốn cưới, một người muốn gả, không cản nổi.
Kết hôn xong, chúng tôi dẫn mẹ đi du lịch khắp nơi, trải nghiệm văn hóa khắp thế giới.
Trong chuyến đi ấy, chúng tôi cũng đón nhận một sinh mệnh mới.
Mẹ thường đùa:
“Đi đâu cũng phải làm bóng đèn cho hai đứa!”
Cao Văn Cảnh liền cầm cái đèn ngủ chụp lên đầu, trịnh trọng nói:
“Mẹ ơi! Con mới là bóng đèn! Con biết phát sáng, mẹ không biết!”
Khiến hai mẹ con tôi cười đến ch** n**c mắt.
Lần tiếp theo tôi nghe tin về Vương Thiến là vào ngày thứ hai sau khi chúng tôi trở về nước.
Tôi còn chưa kịp điều chỉnh lệch múi giờ thì đã thấy tin cô ta bị bắt.
Trên mạng xôn xao bàn tán về cô ta, tôi xem qua vài phiên bản, cuối cùng cũng ráp được đầu đuôi câu chuyện.
Hôm qua, Vương Thiến dùng tài khoản mới để livestream.
Không lộ hàng, không bán hàng, chỉ đơn giản là kể lại tất cả những gì Lý Cường đã làm với cô ta.
Thời gian đầu khi livestream “nửa kín nửa hở” còn kiếm ra tiền, Lý Cường đối xử với cô ta khá dễ chịu, muốn gì được nấy.
Nhưng sau đó, khi thu nhập sụt giảm, Lý Cường bắt đầu ép cô ta làm những hành vi nhục nhã hơn, với hy vọng hút thêm lượt xem.
Không những không kiếm thêm được gì, tài khoản còn bị khóa, trong đó còn kẹt lại cả mười mấy vạn chưa rút được.
Lý Cường tức điên, ngày ngày đánh đập, chửi rủa, ra lệnh như sai vặt.
Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly HônTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố. Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía. Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi. Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ. Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu. Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà. Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát. Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất. Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ… Tôi chưa đọc xong tin nhắn đã buồn nôn tới mức chạy vào nhà vệ sinh.Tôi nghi ngờ nghiêm túc rằng Lý Cường có vấn đề thần kinh, phải nhập viện điều trị ngay.Nghe tiếng động, Cao Văn Cảnh vội chạy tới đỡ tôi, bàn tay trái đeo nhẫn khẽ vỗ lưng:“Lại nghén nữa à?”Tôi gật đầu.Anh dìu tôi ra sofa nằm, nói:“Em nghỉ chút đi, anh đi hâm sữa cho em.”Tôi lại gật.Đợi cảm giác buồn nôn lắng xuống, tôi mở điện thoại, chụp màn hình tin nhắn của Lý Cường gửi cho Vương Thiến.Cô ta không trả lời.Chỉ là hôm đó, tài khoản livestream của họ đột nhiên không lên sóng.Tối hôm sau, Vương Thiến lại xuất hiện trên livestream, trán có một vết bầm rõ rệt.Có người trong bình luận hỏi vì sao bị thương, cô ta liếc mắt nhìn ra ngoài khung hình, ấp úng nói là “vô tình va phải”.Có vẻ Lý Cường không hài lòng với thu nhập hiện tại, nên livestream của Vương Thiến ngày càng “mạnh tay”.Dù bị cấm vài lần, vẫn không chịu dừng.Cho đến khi tài khoản bị cấm vĩnh viễn.Trong thời gian này, Lý Cường vẫn không ngừng gửi tin nhắn quấy rối.Tôi thì vừa gửi cho Vương Thiến, vừa gom hết lại, định sau khi đủ bằng chứng sẽ đi báo cảnh sát.Sau khi tài khoản của họ bị cấm, tôi cũng chẳng còn hứng thú theo dõi hai người đó.Việc đầu tư đã khiến tôi kiếm được tiền đủ xài mấy đời, thậm chí còn giàu hơn cả nhà họ Cao.Tôi mang sính lễ đàng hoàng đến nhà họ Cao cưới Cao Văn Cảnh, trước sự tức nghẹn mặt của ba mẹ anh.Nhưng họ vẫn phải cố nặn ra nụ cười tiễn con đi.Chẳng còn cách nào, một người muốn cưới, một người muốn gả, không cản nổi.Kết hôn xong, chúng tôi dẫn mẹ đi du lịch khắp nơi, trải nghiệm văn hóa khắp thế giới.Trong chuyến đi ấy, chúng tôi cũng đón nhận một sinh mệnh mới.Mẹ thường đùa:“Đi đâu cũng phải làm bóng đèn cho hai đứa!”Cao Văn Cảnh liền cầm cái đèn ngủ chụp lên đầu, trịnh trọng nói:“Mẹ ơi! Con mới là bóng đèn! Con biết phát sáng, mẹ không biết!”Khiến hai mẹ con tôi cười đến ch** n**c mắt.Lần tiếp theo tôi nghe tin về Vương Thiến là vào ngày thứ hai sau khi chúng tôi trở về nước.Tôi còn chưa kịp điều chỉnh lệch múi giờ thì đã thấy tin cô ta bị bắt.Trên mạng xôn xao bàn tán về cô ta, tôi xem qua vài phiên bản, cuối cùng cũng ráp được đầu đuôi câu chuyện.Hôm qua, Vương Thiến dùng tài khoản mới để livestream.Không lộ hàng, không bán hàng, chỉ đơn giản là kể lại tất cả những gì Lý Cường đã làm với cô ta.Thời gian đầu khi livestream “nửa kín nửa hở” còn kiếm ra tiền, Lý Cường đối xử với cô ta khá dễ chịu, muốn gì được nấy.Nhưng sau đó, khi thu nhập sụt giảm, Lý Cường bắt đầu ép cô ta làm những hành vi nhục nhã hơn, với hy vọng hút thêm lượt xem.Không những không kiếm thêm được gì, tài khoản còn bị khóa, trong đó còn kẹt lại cả mười mấy vạn chưa rút được.Lý Cường tức điên, ngày ngày đánh đập, chửi rủa, ra lệnh như sai vặt.