Một đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon…
Chương 4
[Đoản Văn] Du Du Miêu TâmTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam MỹMột đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon… Một trưa nọ, khách lại nhà, là một cô nàng diện giày cao gót màu bạc. Cô ta cùng nữ chủ nhân có vẻ rất thân thiết, cứ cười cười nói nói. Sau khi vào nhà, giày cao gót màu bạc thốt lên: “Oa, nhà hai người có nhiều mèo ghê! Ô, chú Ba Tư màu trắng kia trông xinh quá.” Cao gót bước nhanh tới bên sa-lon, vuốt vuốt bộ lông dài của Tuyết Loan, lúc ấy, A Cách đang ở sa-lon bên kia nhảy vào người Tứ Bính, lăn lăn lăn lăn. Trông thấy nó, cô khách giật mình thảng thốt: “Ô, nhà em có cả mèo cụp tai cơ à! Em nuôi không ít mèo quý đâu nhé.” Bế lấy A Cách khỏi người Tứ Bính, nàng ôm nhóc nhỏ vào trong ngực, yêu thích không muốn buông tay: “Ôi ôi, đáng yêu hết sức, thuần chủng này, a a, là đực nữa à, thật tốt quá, chị có người họ hàng nuôi một con lông ngắn của Anh, là con cái. Này, mình cho hai bé ấy kết làm darling, em thấy thế nào?…”Nói liên tục. Ánh mắt chợt đáp xuống Tứ Bính đang ngồi đần mặt ở đấy, lại a tiếng nữa, âm thanh rung lên, có chút căng thẳng: “Mèo đó, cái con mặt hề ý, là đực hay cái? Sao em lại nuôi con xấu vậy?”Nữ chủ nhân nói: “Tứ Bính là em nhặt về, đực đấy, nó rất dễ thương, bộ dạng trông thú vị lắm mà.”Giày cao gót màu bạc thở hắt ra: “May mà là đực, chứ nếu nó là con cái, lại chơi đùa thân thiết với mèo cụp tai, thảm lắm thảm lắm, không biết chừng ngày nào đấy sẽ sinh một con tạp miêu cho coi. Nhưng vẫn phải chú ý, tại sao có thể để cụp tai và mèo hoang ở cùng một chỗ, nhỡ trên người nó có bọ chó hay bệnh truyền nhiễm thì sao!”Tứ Bính vẫn ngồi ngây ngẩn, những từ mà người kia nói cứ bám riết lấy nó, “Quý hiếm”, “Cụp tai”, “Mèo Cái”, “Mèo xấu”, “Lông tạp”…“A Cách là mèo quý, bằng không sao chủ nhân đối tốt với nó như vậy.Trước kia, cậu chưa từng nghe tiếng mèo cụp tai Scottland sao?”Lão mèo Cửu Quý đang nằm bên bình hoa lười nhác hỏi.Chưa, nó chưa nghe nói bao giờ. Hóa ra lỗ tai của A Cách là dấu hiệu của giống mèo nổi tiếng, chỉ có mình nó, thổ miêu, là không nhận ra thôi.Tứ Bình ủ rũ ngồi trên ban công, mắt nhìn xa xăm. A Cách lại gần, nó liền né tránh. Mới đầu, A Cách chưa biết, cho rằng mọi thứ vẫn như lúc xưa, định bổ nhào về phía Tứ Bính, song Tứ Bính lập tức quay đầu bỏ đi. Mấy lần như thế, A Cách bối rối, hai mắt mở to ngỡ ngàng nhìn nó.Sau đó, mèo nhỏ cẩn thận thử tiến đến gần, Tứ Bính lại xoay người bước đi.Giờ ăn, Tứ Bính tới chỗ bọn mèo khác, ăn thức ăn bình thường, A Cách cũng đi theo, nó lại quay đầu, tránh xa. Nhóc lủi thủi trở về khay ăn của mình, mệt mỏi gục xuống.
Một trưa nọ, khách lại nhà, là một cô nàng diện giày cao gót màu bạc. Cô ta cùng nữ chủ nhân có vẻ rất thân thiết, cứ cười cười nói nói. Sau khi vào nhà, giày cao gót màu bạc thốt lên: “Oa, nhà hai người có nhiều mèo ghê! Ô, chú Ba Tư màu trắng kia trông xinh quá.” Cao gót bước nhanh tới bên sa-lon, vuốt vuốt bộ lông dài của Tuyết Loan, lúc ấy, A Cách đang ở sa-lon bên kia nhảy vào người Tứ Bính, lăn lăn lăn lăn. Trông thấy nó, cô khách giật mình thảng thốt: “Ô, nhà em có cả mèo cụp tai cơ à! Em nuôi không ít mèo quý đâu nhé.” Bế lấy A Cách khỏi người Tứ Bính, nàng ôm nhóc nhỏ vào trong ngực, yêu thích không muốn buông tay: “Ôi ôi, đáng yêu hết sức, thuần chủng này, a a, là đực nữa à, thật tốt quá, chị có người họ hàng nuôi một con lông ngắn của Anh, là con cái. Này, mình cho hai bé ấy kết làm darling, em thấy thế nào?…”
Nói liên tục. Ánh mắt chợt đáp xuống Tứ Bính đang ngồi đần mặt ở đấy, lại a tiếng nữa, âm thanh rung lên, có chút căng thẳng: “Mèo đó, cái con mặt hề ý, là đực hay cái? Sao em lại nuôi con xấu vậy?”
Nữ chủ nhân nói: “Tứ Bính là em nhặt về, đực đấy, nó rất dễ thương, bộ dạng trông thú vị lắm mà.”
Giày cao gót màu bạc thở hắt ra: “May mà là đực, chứ nếu nó là con cái, lại chơi đùa thân thiết với mèo cụp tai, thảm lắm thảm lắm, không biết chừng ngày nào đấy sẽ sinh một con tạp miêu cho coi. Nhưng vẫn phải chú ý, tại sao có thể để cụp tai và mèo hoang ở cùng một chỗ, nhỡ trên người nó có bọ chó hay bệnh truyền nhiễm thì sao!”
Tứ Bính vẫn ngồi ngây ngẩn, những từ mà người kia nói cứ bám riết lấy nó, “Quý hiếm”, “Cụp tai”, “Mèo Cái”, “Mèo xấu”, “Lông tạp”…
“A Cách là mèo quý, bằng không sao chủ nhân đối tốt với nó như vậy.Trước kia, cậu chưa từng nghe tiếng mèo cụp tai Scottland sao?”Lão mèo Cửu Quý đang nằm bên bình hoa lười nhác hỏi.
Chưa, nó chưa nghe nói bao giờ. Hóa ra lỗ tai của A Cách là dấu hiệu của giống mèo nổi tiếng, chỉ có mình nó, thổ miêu, là không nhận ra thôi.
Tứ Bình ủ rũ ngồi trên ban công, mắt nhìn xa xăm. A Cách lại gần, nó liền né tránh. Mới đầu, A Cách chưa biết, cho rằng mọi thứ vẫn như lúc xưa, định bổ nhào về phía Tứ Bính, song Tứ Bính lập tức quay đầu bỏ đi. Mấy lần như thế, A Cách bối rối, hai mắt mở to ngỡ ngàng nhìn nó.Sau đó, mèo nhỏ cẩn thận thử tiến đến gần, Tứ Bính lại xoay người bước đi.
Giờ ăn, Tứ Bính tới chỗ bọn mèo khác, ăn thức ăn bình thường, A Cách cũng đi theo, nó lại quay đầu, tránh xa. Nhóc lủi thủi trở về khay ăn của mình, mệt mỏi gục xuống.
[Đoản Văn] Du Du Miêu TâmTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam MỹMột đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon… Một trưa nọ, khách lại nhà, là một cô nàng diện giày cao gót màu bạc. Cô ta cùng nữ chủ nhân có vẻ rất thân thiết, cứ cười cười nói nói. Sau khi vào nhà, giày cao gót màu bạc thốt lên: “Oa, nhà hai người có nhiều mèo ghê! Ô, chú Ba Tư màu trắng kia trông xinh quá.” Cao gót bước nhanh tới bên sa-lon, vuốt vuốt bộ lông dài của Tuyết Loan, lúc ấy, A Cách đang ở sa-lon bên kia nhảy vào người Tứ Bính, lăn lăn lăn lăn. Trông thấy nó, cô khách giật mình thảng thốt: “Ô, nhà em có cả mèo cụp tai cơ à! Em nuôi không ít mèo quý đâu nhé.” Bế lấy A Cách khỏi người Tứ Bính, nàng ôm nhóc nhỏ vào trong ngực, yêu thích không muốn buông tay: “Ôi ôi, đáng yêu hết sức, thuần chủng này, a a, là đực nữa à, thật tốt quá, chị có người họ hàng nuôi một con lông ngắn của Anh, là con cái. Này, mình cho hai bé ấy kết làm darling, em thấy thế nào?…”Nói liên tục. Ánh mắt chợt đáp xuống Tứ Bính đang ngồi đần mặt ở đấy, lại a tiếng nữa, âm thanh rung lên, có chút căng thẳng: “Mèo đó, cái con mặt hề ý, là đực hay cái? Sao em lại nuôi con xấu vậy?”Nữ chủ nhân nói: “Tứ Bính là em nhặt về, đực đấy, nó rất dễ thương, bộ dạng trông thú vị lắm mà.”Giày cao gót màu bạc thở hắt ra: “May mà là đực, chứ nếu nó là con cái, lại chơi đùa thân thiết với mèo cụp tai, thảm lắm thảm lắm, không biết chừng ngày nào đấy sẽ sinh một con tạp miêu cho coi. Nhưng vẫn phải chú ý, tại sao có thể để cụp tai và mèo hoang ở cùng một chỗ, nhỡ trên người nó có bọ chó hay bệnh truyền nhiễm thì sao!”Tứ Bính vẫn ngồi ngây ngẩn, những từ mà người kia nói cứ bám riết lấy nó, “Quý hiếm”, “Cụp tai”, “Mèo Cái”, “Mèo xấu”, “Lông tạp”…“A Cách là mèo quý, bằng không sao chủ nhân đối tốt với nó như vậy.Trước kia, cậu chưa từng nghe tiếng mèo cụp tai Scottland sao?”Lão mèo Cửu Quý đang nằm bên bình hoa lười nhác hỏi.Chưa, nó chưa nghe nói bao giờ. Hóa ra lỗ tai của A Cách là dấu hiệu của giống mèo nổi tiếng, chỉ có mình nó, thổ miêu, là không nhận ra thôi.Tứ Bình ủ rũ ngồi trên ban công, mắt nhìn xa xăm. A Cách lại gần, nó liền né tránh. Mới đầu, A Cách chưa biết, cho rằng mọi thứ vẫn như lúc xưa, định bổ nhào về phía Tứ Bính, song Tứ Bính lập tức quay đầu bỏ đi. Mấy lần như thế, A Cách bối rối, hai mắt mở to ngỡ ngàng nhìn nó.Sau đó, mèo nhỏ cẩn thận thử tiến đến gần, Tứ Bính lại xoay người bước đi.Giờ ăn, Tứ Bính tới chỗ bọn mèo khác, ăn thức ăn bình thường, A Cách cũng đi theo, nó lại quay đầu, tránh xa. Nhóc lủi thủi trở về khay ăn của mình, mệt mỏi gục xuống.