Một đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon…

Chương 5

[Đoản Văn] Du Du Miêu TâmTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam MỹMột đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon… Tối đến, A Cách ngồi xổm trên ghế sa-lon, mắt long lanh trông xuống phía dưới.Ở đằng xa, Tứ Bính đang tìm một góc để ngủ. A Cách không nản chí, ton ton tới gần Tứ Bính, con mèo kia rẽ bước sang hướng khác, A Cách cúi đầu, lầm lũi trèo lên ghế sa-lon, ủ rũ nằm sõng xoài.Mấy ngày sau, cô nàng đi giày cao gót bạc lại đến nữa, lần này chân cô mang giày cao gót đỏ. Trên tay ôm một con mèo cái ngắn lông, màu bạc, có vằn như hổ, giày cao gót đỏ bảo muốn cho nó và A Cách kết đôi.Trong nhà đều là mèo đực, thế nên các chàng mắt thấy nàng liền sáng rỡ. Từng cái đầu nghển ra quan sát. Da lông sáng bóng, mượt mà, mắt to hút hồn, dáng vẻ cao quý, quyến rũ hết sẩy nhá.Tứ Bính nhìn nhìn, quay đầu đi thẳng, khinh khỉnh hừ một tiếng, lại là một con bé quý tộc, dù sao cũng không ở cùng đẳng cấp với thổ miêu nhà nó.Giày cao gót đỏ đặt vằn hổ lông bạc cạnh A Cách, tiểu thư Vằn Hổ đó quả là phóng khoáng, chủ động bước từng bước nhỏ thực tao nhã tới gần mèo nhỏ. A Cách hoảng sợ, liên tục lui về phía sau.Nữ chủ nhân cười gượng: “MạnNy, A Cách nhà em còn bé, chưa đến tuổi kết đôi, chuyện này để về sau hãy làm, được không?”A Cách lùi đến tủ âm tường, phốc một cái nhảy lên nóc, không bao giờ muốn xuống dưới nữa.Tứ Bính phát hiện A Cách hình như đang nhìn mình cầu cứu.Liên quan gì tới mình, Tứ Bính vờ như không thấy, thong dong bước ra vách tường, nằm xoãi ra. Phía sau, bống nhiên vang lên mấy tiếng meo meo bắt chuyện: “Ây, anh chàng đẹp trai, anh trông cũng cá tính lắm.”Nó quay đầu lại. Tiểu thư Vằn Hổ không biết đã đứng đấy từ lúc nào. Nó nói ngắn gọn: “Cô đến là để kết đôi cùng mèo cụp tai kia, nói chuyện với thổ miêu như tôi sẽ hạ thấp thân phận của cô đấy.”Nàng mèo híp mắt: “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, mà tôi thì không hứng thú với trẻ con. Tôi rất thích giống đực cá tính, thí dụ như anh đây.”Nó nhón bước tới gần Tứ Bính. “Không muốn ở chung với tôi sao?”Tứ Bính tiếp tục đáp ngắn gọn: “Sở thích của cô khá kỳ lạ, nhưng tôi lại không thích cô…”Tiểu thư Vằn Hổ chăm chú đánh giá nó, định nói thêm cái gì, bỗng nhiên vang lên tiếng kêu chói tai của giày cao gót màu đỏ: “Ai ai ai, thổ miêu kia dám dụ dỗ mèo ngắn lông nhà chị!”.Ào tới. Nhanh như chớp xách bổng con mèo Vằn Hổ, và dời đi nhanh như một cơn lốc. Tứ Bính khục một tiếng, trên nóc tủ âm tưởng hai viên bi nhòe nhòe sáng vẫn đang nhìn nó. Tứ Bính tiếp tục giả vờ không biết, quay mặt về góc tường, nằm.

Tối đến, A Cách ngồi xổm trên ghế sa-lon, mắt long lanh trông xuống phía dưới.Ở đằng xa, Tứ Bính đang tìm một góc để ngủ. A Cách không nản chí, ton ton tới gần Tứ Bính, con mèo kia rẽ bước sang hướng khác, A Cách cúi đầu, lầm lũi trèo lên ghế sa-lon, ủ rũ nằm sõng xoài.

Mấy ngày sau, cô nàng đi giày cao gót bạc lại đến nữa, lần này chân cô mang giày cao gót đỏ. Trên tay ôm một con mèo cái ngắn lông, màu bạc, có vằn như hổ, giày cao gót đỏ bảo muốn cho nó và A Cách kết đôi.

Trong nhà đều là mèo đực, thế nên các chàng mắt thấy nàng liền sáng rỡ. Từng cái đầu nghển ra quan sát. Da lông sáng bóng, mượt mà, mắt to hút hồn, dáng vẻ cao quý, quyến rũ hết sẩy nhá.

Tứ Bính nhìn nhìn, quay đầu đi thẳng, khinh khỉnh hừ một tiếng, lại là một con bé quý tộc, dù sao cũng không ở cùng đẳng cấp với thổ miêu nhà nó.

Giày cao gót đỏ đặt vằn hổ lông bạc cạnh A Cách, tiểu thư Vằn Hổ đó quả là phóng khoáng, chủ động bước từng bước nhỏ thực tao nhã tới gần mèo nhỏ. A Cách hoảng sợ, liên tục lui về phía sau.

Nữ chủ nhân cười gượng: “MạnNy, A Cách nhà em còn bé, chưa đến tuổi kết đôi, chuyện này để về sau hãy làm, được không?”

A Cách lùi đến tủ âm tường, phốc một cái nhảy lên nóc, không bao giờ muốn xuống dưới nữa.Tứ Bính phát hiện A Cách hình như đang nhìn mình cầu cứu.Liên quan gì tới mình, Tứ Bính vờ như không thấy, thong dong bước ra vách tường, nằm xoãi ra. Phía sau, bống nhiên vang lên mấy tiếng meo meo bắt chuyện: “Ây, anh chàng đẹp trai, anh trông cũng cá tính lắm.”

Nó quay đầu lại. Tiểu thư Vằn Hổ không biết đã đứng đấy từ lúc nào. Nó nói ngắn gọn: “Cô đến là để kết đôi cùng mèo cụp tai kia, nói chuyện với thổ miêu như tôi sẽ hạ thấp thân phận của cô đấy.”

Nàng mèo híp mắt: “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, mà tôi thì không hứng thú với trẻ con. Tôi rất thích giống đực cá tính, thí dụ như anh đây.”Nó nhón bước tới gần Tứ Bính. “Không muốn ở chung với tôi sao?”

Tứ Bính tiếp tục đáp ngắn gọn: “Sở thích của cô khá kỳ lạ, nhưng tôi lại không thích cô…”

Tiểu thư Vằn Hổ chăm chú đánh giá nó, định nói thêm cái gì, bỗng nhiên vang lên tiếng kêu chói tai của giày cao gót màu đỏ: “Ai ai ai, thổ miêu kia dám dụ dỗ mèo ngắn lông nhà chị!”.Ào tới. Nhanh như chớp xách bổng con mèo Vằn Hổ, và dời đi nhanh như một cơn lốc. Tứ Bính khục một tiếng, trên nóc tủ âm tưởng hai viên bi nhòe nhòe sáng vẫn đang nhìn nó. Tứ Bính tiếp tục giả vờ không biết, quay mặt về góc tường, nằm.

[Đoản Văn] Du Du Miêu TâmTác giả: Đại Phong Quát QuáTruyện Đam MỹMột đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy. Cẩn thận quan sát bốn phía. Đôi bàn tay nọ dịu dàng v**t v* lưng nó, bên tai ngân lên âm thanh của con gái, nghe thực mềm mại và ngọt ngào: “Nào, từ hôm nay trở đi, em sẽ không cần phải đi lang thang nữa, nơi đây sẽ là nhà của em.” Nheo mắt, bình tĩnh nhìn xung quanh. Hiện tại, nó đang ở trong một căn phòng rộng rãi, nói chính xác hơn, là phòng khách của một hộ gia đình. Phòng ấm áp, ánh sáng đèn dìu dịu, và trên chiếc ghế sa-lon, đồng loại của nó đang nằm ngổn ngang. Đủ mọi màu lông. Có đứa mắt mở to, có đứa giả vờ lim dim, nhưng hình như, tất cả đều đang âm thầm thăm dò và đánh giá. Bàn tay mềm mềm kia vỗ vỗ lưng nó: “Các em ấy về sau sẽ là bạn của em đó. Sống hòa thuận nha. Nó là Đại Tá, nó là Tam Hỉ, nó là Lục Nguyên, còn nó là Tuyết Loan… Bên kia là A Cách… Ô, A Cách vẫn ngủ sao? A Cách ơi… A Cách à…” Cô gái nhìn về chiếc sa-lon… Tối đến, A Cách ngồi xổm trên ghế sa-lon, mắt long lanh trông xuống phía dưới.Ở đằng xa, Tứ Bính đang tìm một góc để ngủ. A Cách không nản chí, ton ton tới gần Tứ Bính, con mèo kia rẽ bước sang hướng khác, A Cách cúi đầu, lầm lũi trèo lên ghế sa-lon, ủ rũ nằm sõng xoài.Mấy ngày sau, cô nàng đi giày cao gót bạc lại đến nữa, lần này chân cô mang giày cao gót đỏ. Trên tay ôm một con mèo cái ngắn lông, màu bạc, có vằn như hổ, giày cao gót đỏ bảo muốn cho nó và A Cách kết đôi.Trong nhà đều là mèo đực, thế nên các chàng mắt thấy nàng liền sáng rỡ. Từng cái đầu nghển ra quan sát. Da lông sáng bóng, mượt mà, mắt to hút hồn, dáng vẻ cao quý, quyến rũ hết sẩy nhá.Tứ Bính nhìn nhìn, quay đầu đi thẳng, khinh khỉnh hừ một tiếng, lại là một con bé quý tộc, dù sao cũng không ở cùng đẳng cấp với thổ miêu nhà nó.Giày cao gót đỏ đặt vằn hổ lông bạc cạnh A Cách, tiểu thư Vằn Hổ đó quả là phóng khoáng, chủ động bước từng bước nhỏ thực tao nhã tới gần mèo nhỏ. A Cách hoảng sợ, liên tục lui về phía sau.Nữ chủ nhân cười gượng: “MạnNy, A Cách nhà em còn bé, chưa đến tuổi kết đôi, chuyện này để về sau hãy làm, được không?”A Cách lùi đến tủ âm tường, phốc một cái nhảy lên nóc, không bao giờ muốn xuống dưới nữa.Tứ Bính phát hiện A Cách hình như đang nhìn mình cầu cứu.Liên quan gì tới mình, Tứ Bính vờ như không thấy, thong dong bước ra vách tường, nằm xoãi ra. Phía sau, bống nhiên vang lên mấy tiếng meo meo bắt chuyện: “Ây, anh chàng đẹp trai, anh trông cũng cá tính lắm.”Nó quay đầu lại. Tiểu thư Vằn Hổ không biết đã đứng đấy từ lúc nào. Nó nói ngắn gọn: “Cô đến là để kết đôi cùng mèo cụp tai kia, nói chuyện với thổ miêu như tôi sẽ hạ thấp thân phận của cô đấy.”Nàng mèo híp mắt: “Nó vẫn còn là một đứa trẻ, mà tôi thì không hứng thú với trẻ con. Tôi rất thích giống đực cá tính, thí dụ như anh đây.”Nó nhón bước tới gần Tứ Bính. “Không muốn ở chung với tôi sao?”Tứ Bính tiếp tục đáp ngắn gọn: “Sở thích của cô khá kỳ lạ, nhưng tôi lại không thích cô…”Tiểu thư Vằn Hổ chăm chú đánh giá nó, định nói thêm cái gì, bỗng nhiên vang lên tiếng kêu chói tai của giày cao gót màu đỏ: “Ai ai ai, thổ miêu kia dám dụ dỗ mèo ngắn lông nhà chị!”.Ào tới. Nhanh như chớp xách bổng con mèo Vằn Hổ, và dời đi nhanh như một cơn lốc. Tứ Bính khục một tiếng, trên nóc tủ âm tưởng hai viên bi nhòe nhòe sáng vẫn đang nhìn nó. Tứ Bính tiếp tục giả vờ không biết, quay mặt về góc tường, nằm.

Chương 5