‘’Có một chút gì đó gọi là hơi men ở đây.. mày say rồi sao? Nước mắt rơi xuống rồi sao? không hề Chẳng qua chỉ là mày muốn khóc...’’. một người bạn mới quen trên mạng đã nói với nó như vậy. Tay cầm chai rượu trên tay. Tuổi 16 đối với thứ trên tay kia vô cùng xa lạ và được coi là hư hỏng. Nó không rep lại tin nhắn của người bạn kia. Vì nó đang bận khóc lóc. ‘’ ồ tao đoán đúng rồi sao.? mày khóc vì lí do gì chứ? Vì một đứa bạn sao? Vì sự sống lỗi của nó ư?’’- mess lại rung lên Nó. Trần Nhiên Hy -16t. Lớp 10. Xinh đẹp nhưng ngây dại. thông minh nhưng dễ tin người Người rung mess. Huệ. 17t. lớp 11. biệt hiệu là ngu. Người nó quen qua mạng, chưa từng gặp Anh. Nguyễn Khánh Anh. Người không hẹn mà gặp. Không thương mà yêu - Hy, dậy đi con - Từ từ thôi mẹ, lạnh lắm đó.- nó cố tranh giành mảnh chăn trên người với ngời mẹ quyền lực - Nào, dậy mau. Có đi học không thì bảo? - Dạ có. 5ph thôi - 1 là dậy, 2 là nghỉ học. Nó ườn ườn ngồi dậy, chân xõng soài, tay vươn dài, vặn vẹo. Đi từ giường vào…
Chương 9
Cảm ÁiTác giả: saucon‘’Có một chút gì đó gọi là hơi men ở đây.. mày say rồi sao? Nước mắt rơi xuống rồi sao? không hề Chẳng qua chỉ là mày muốn khóc...’’. một người bạn mới quen trên mạng đã nói với nó như vậy. Tay cầm chai rượu trên tay. Tuổi 16 đối với thứ trên tay kia vô cùng xa lạ và được coi là hư hỏng. Nó không rep lại tin nhắn của người bạn kia. Vì nó đang bận khóc lóc. ‘’ ồ tao đoán đúng rồi sao.? mày khóc vì lí do gì chứ? Vì một đứa bạn sao? Vì sự sống lỗi của nó ư?’’- mess lại rung lên Nó. Trần Nhiên Hy -16t. Lớp 10. Xinh đẹp nhưng ngây dại. thông minh nhưng dễ tin người Người rung mess. Huệ. 17t. lớp 11. biệt hiệu là ngu. Người nó quen qua mạng, chưa từng gặp Anh. Nguyễn Khánh Anh. Người không hẹn mà gặp. Không thương mà yêu - Hy, dậy đi con - Từ từ thôi mẹ, lạnh lắm đó.- nó cố tranh giành mảnh chăn trên người với ngời mẹ quyền lực - Nào, dậy mau. Có đi học không thì bảo? - Dạ có. 5ph thôi - 1 là dậy, 2 là nghỉ học. Nó ườn ườn ngồi dậy, chân xõng soài, tay vươn dài, vặn vẹo. Đi từ giường vào… 7-9, ngày học sinh phải tới trường- ngày định mệnh.------------------------Anh- một minh tinh đi học. chuyện bất thường lắm nhưng quá tầm thường đối với nó. ‘’ chà, tới lớp hôm nay lại chen chân mỏi mệt rồi.!’’ Nó quẳng suy nghĩ ấy ra thành lời nói.Nhưng không, trái ngược với điều nó tưởng tượng. Tới lớp vô cùng im ắng, sân trường cũng như mọi khi: không thảm đỏ, không băng dôn và không một tấm ảnh in hình Mgi nào cả.Lạ thay.Vẫn là giờ sinh hoạt như trong kịch bản suy nghĩ. Vẫn cái mục chào đón học sinh mới. Nhấc tai nghe bịt vào lỗ tai cho đỡ ầm ĩ, nó thấy một nam sinh bóng người thanh thanh bước vào lớp. Không phải Mgi ư? Cả lớp nháo nhào vì được đón bạn nam mới, nhưng không. Đó không phải là một người công tử mang vẻ ngoài đẹp trai và một gia thế khủng. Đó là một cậu học sinh vô cùng bình thường, nước da hơi ngăm, khuôn mặt chẳng mấy nổi bật. Nhìn cách ăn mặc cũng không thể gọi là thiếu gia.Còn lí do tại sao vào được ngôi trường này thì còn là một ẩn số.Sau màn giới thiệu chẳng ai quan tâm, cô giáo yêu cầu nam sinh chọn chỗ ngồi. Nếu như lúc nghe tin, bạn nữ nào cũng để chừa một khoảng trống bên cạnh mình thì nay, lớp như đã đủ người, chẳng ai muốn tiếp nhận cậu học sinh đó cả.Chỉ có Nghiên Hy- cô lớp trưởng ngồi ở góc lớp là còn thừa chỗ bên cạnh.Nam sinh đó mỉm cười nhẹ, rồi lặng lẽ đi tới đó. Hỏi:- Tớ có thể ngồi đây không?- Tùy cậu!Không một lời hội thoại tiếp theo. Cậu ta nhẹ nhàng từ tốn bỏ chiếc cặp của mình xuống, ngồi ngay ngắn ngắm nhìn lớp học.Không mấy ai mảy may tới sự tồn tại của học sinh mới. Nó thì chỉ biết cắm mặt vào cái điện thoại ngắm idol. Tan trường, nó lên xe của mami, mẹ nó hỏi:- Hôm nay đón bạn học sinh mới có vui không?- Rất yên bình mẹ ạ.- Mgi không tới sao?- Không có sự nổi tiếng, là một con người bình thường. Nên con đã chọn ngồi với cậu ấy.
7-9, ngày học sinh phải tới trường- ngày định mệnh.
------------------------
Anh- một minh tinh đi học. chuyện bất thường lắm nhưng quá tầm thường đối với nó.
‘’ chà, tới lớp hôm nay lại chen chân mỏi mệt rồi.!’’ Nó quẳng suy nghĩ ấy ra thành lời nói.
Nhưng không, trái ngược với điều nó tưởng tượng. Tới lớp vô cùng im ắng, sân trường cũng như mọi khi: không thảm đỏ, không băng dôn và không một tấm ảnh in hình Mgi nào cả.
Lạ thay.
Vẫn là giờ sinh hoạt như trong kịch bản suy nghĩ. Vẫn cái mục chào đón học sinh mới.
Nhấc tai nghe bịt vào lỗ tai cho đỡ ầm ĩ, nó thấy một nam sinh bóng người thanh thanh bước vào lớp. Không phải Mgi ư?
Cả lớp nháo nhào vì được đón bạn nam mới, nhưng không. Đó không phải là một người công tử mang vẻ ngoài đẹp trai và một gia thế khủng. Đó là một cậu học sinh vô cùng bình thường, nước da hơi ngăm, khuôn mặt chẳng mấy nổi bật. Nhìn cách ăn mặc cũng không thể gọi là thiếu gia.
Còn lí do tại sao vào được ngôi trường này thì còn là một ẩn số.
Sau màn giới thiệu chẳng ai quan tâm, cô giáo yêu cầu nam sinh chọn chỗ ngồi.
Nếu như lúc nghe tin, bạn nữ nào cũng để chừa một khoảng trống bên cạnh mình thì nay, lớp như đã đủ người, chẳng ai muốn tiếp nhận cậu học sinh đó cả.
Chỉ có Nghiên Hy- cô lớp trưởng ngồi ở góc lớp là còn thừa chỗ bên cạnh.
Nam sinh đó mỉm cười nhẹ, rồi lặng lẽ đi tới đó. Hỏi:
- Tớ có thể ngồi đây không?
- Tùy cậu!
Không một lời hội thoại tiếp theo. Cậu ta nhẹ nhàng từ tốn bỏ chiếc cặp của mình xuống, ngồi ngay ngắn ngắm nhìn lớp học.
Không mấy ai mảy may tới sự tồn tại của học sinh mới. Nó thì chỉ biết cắm mặt vào cái điện thoại ngắm idol.
Tan trường, nó lên xe của mami, mẹ nó hỏi:
- Hôm nay đón bạn học sinh mới có vui không?
- Rất yên bình mẹ ạ.
- Mgi không tới sao?
- Không có sự nổi tiếng, là một con người bình thường. Nên con đã chọn ngồi với cậu ấy.
Cảm ÁiTác giả: saucon‘’Có một chút gì đó gọi là hơi men ở đây.. mày say rồi sao? Nước mắt rơi xuống rồi sao? không hề Chẳng qua chỉ là mày muốn khóc...’’. một người bạn mới quen trên mạng đã nói với nó như vậy. Tay cầm chai rượu trên tay. Tuổi 16 đối với thứ trên tay kia vô cùng xa lạ và được coi là hư hỏng. Nó không rep lại tin nhắn của người bạn kia. Vì nó đang bận khóc lóc. ‘’ ồ tao đoán đúng rồi sao.? mày khóc vì lí do gì chứ? Vì một đứa bạn sao? Vì sự sống lỗi của nó ư?’’- mess lại rung lên Nó. Trần Nhiên Hy -16t. Lớp 10. Xinh đẹp nhưng ngây dại. thông minh nhưng dễ tin người Người rung mess. Huệ. 17t. lớp 11. biệt hiệu là ngu. Người nó quen qua mạng, chưa từng gặp Anh. Nguyễn Khánh Anh. Người không hẹn mà gặp. Không thương mà yêu - Hy, dậy đi con - Từ từ thôi mẹ, lạnh lắm đó.- nó cố tranh giành mảnh chăn trên người với ngời mẹ quyền lực - Nào, dậy mau. Có đi học không thì bảo? - Dạ có. 5ph thôi - 1 là dậy, 2 là nghỉ học. Nó ườn ườn ngồi dậy, chân xõng soài, tay vươn dài, vặn vẹo. Đi từ giường vào… 7-9, ngày học sinh phải tới trường- ngày định mệnh.------------------------Anh- một minh tinh đi học. chuyện bất thường lắm nhưng quá tầm thường đối với nó. ‘’ chà, tới lớp hôm nay lại chen chân mỏi mệt rồi.!’’ Nó quẳng suy nghĩ ấy ra thành lời nói.Nhưng không, trái ngược với điều nó tưởng tượng. Tới lớp vô cùng im ắng, sân trường cũng như mọi khi: không thảm đỏ, không băng dôn và không một tấm ảnh in hình Mgi nào cả.Lạ thay.Vẫn là giờ sinh hoạt như trong kịch bản suy nghĩ. Vẫn cái mục chào đón học sinh mới. Nhấc tai nghe bịt vào lỗ tai cho đỡ ầm ĩ, nó thấy một nam sinh bóng người thanh thanh bước vào lớp. Không phải Mgi ư? Cả lớp nháo nhào vì được đón bạn nam mới, nhưng không. Đó không phải là một người công tử mang vẻ ngoài đẹp trai và một gia thế khủng. Đó là một cậu học sinh vô cùng bình thường, nước da hơi ngăm, khuôn mặt chẳng mấy nổi bật. Nhìn cách ăn mặc cũng không thể gọi là thiếu gia.Còn lí do tại sao vào được ngôi trường này thì còn là một ẩn số.Sau màn giới thiệu chẳng ai quan tâm, cô giáo yêu cầu nam sinh chọn chỗ ngồi. Nếu như lúc nghe tin, bạn nữ nào cũng để chừa một khoảng trống bên cạnh mình thì nay, lớp như đã đủ người, chẳng ai muốn tiếp nhận cậu học sinh đó cả.Chỉ có Nghiên Hy- cô lớp trưởng ngồi ở góc lớp là còn thừa chỗ bên cạnh.Nam sinh đó mỉm cười nhẹ, rồi lặng lẽ đi tới đó. Hỏi:- Tớ có thể ngồi đây không?- Tùy cậu!Không một lời hội thoại tiếp theo. Cậu ta nhẹ nhàng từ tốn bỏ chiếc cặp của mình xuống, ngồi ngay ngắn ngắm nhìn lớp học.Không mấy ai mảy may tới sự tồn tại của học sinh mới. Nó thì chỉ biết cắm mặt vào cái điện thoại ngắm idol. Tan trường, nó lên xe của mami, mẹ nó hỏi:- Hôm nay đón bạn học sinh mới có vui không?- Rất yên bình mẹ ạ.- Mgi không tới sao?- Không có sự nổi tiếng, là một con người bình thường. Nên con đã chọn ngồi với cậu ấy.