LÂM phủ - Thiếu gia, Tử Hiên tiểu thư đến rồi Lâm Cát ngồi trên ghế, nhâm nhi ngụm trà, nhếch mép cười - Cho vào - Dạ thiếu gia Tên người làm ra ngoài, Tử Hiên chậm rãi bước vào, trong lòng thấy cực kì dơ bẩn khi đặt chân đến đây, vừa nhìn thấy Tử Hiên,Lâm Cát đứng dậy đi vòng vòng quanh cô, rồi đứng trước mặt nhìn thẳng vào cô - Tử Hiên đại tiểu thư, tôi chờ cô lâu rồi đó, ko sao cô đã đến đây thì coi như chấp nhận điều kiện của ta rồi, chờ lâu cũng ko sao hahahahaha Nụ cười hoang dại của Lâm Cát vang khắp cả phòng, Tử Hiên nhìn hắn chỉ với nữa con mắt, nhẹ nhàng nói - Đê tiện Lâm Cát nghe cô chửi,mặt ko gì là nổi giận, từ tốn nói - Ta đã nói rồi, chỉ cần cô hầu hạ ta đêm nay ta sẽ trừ 7 phần nợ của thằng em trai yêu quý của cô, còn ko xa sẽ siết phủ HÀ gia các người, cô đã đến đây coi như cô đồng ý, nếu giờ cô ko muốn ta ko ép, chờ ngày mai ta đến siết phủ là được Tử nhắm mắt, răng cắn vào môi đến nỗi bật máu, 2 hàng nước nước mắt lăn dài, từng lớp y phục rớt xuống đất.
Chương 23
Dư Vị Trà TâmTác giả: hoa xương rồngLÂM phủ - Thiếu gia, Tử Hiên tiểu thư đến rồi Lâm Cát ngồi trên ghế, nhâm nhi ngụm trà, nhếch mép cười - Cho vào - Dạ thiếu gia Tên người làm ra ngoài, Tử Hiên chậm rãi bước vào, trong lòng thấy cực kì dơ bẩn khi đặt chân đến đây, vừa nhìn thấy Tử Hiên,Lâm Cát đứng dậy đi vòng vòng quanh cô, rồi đứng trước mặt nhìn thẳng vào cô - Tử Hiên đại tiểu thư, tôi chờ cô lâu rồi đó, ko sao cô đã đến đây thì coi như chấp nhận điều kiện của ta rồi, chờ lâu cũng ko sao hahahahaha Nụ cười hoang dại của Lâm Cát vang khắp cả phòng, Tử Hiên nhìn hắn chỉ với nữa con mắt, nhẹ nhàng nói - Đê tiện Lâm Cát nghe cô chửi,mặt ko gì là nổi giận, từ tốn nói - Ta đã nói rồi, chỉ cần cô hầu hạ ta đêm nay ta sẽ trừ 7 phần nợ của thằng em trai yêu quý của cô, còn ko xa sẽ siết phủ HÀ gia các người, cô đã đến đây coi như cô đồng ý, nếu giờ cô ko muốn ta ko ép, chờ ngày mai ta đến siết phủ là được Tử nhắm mắt, răng cắn vào môi đến nỗi bật máu, 2 hàng nước nước mắt lăn dài, từng lớp y phục rớt xuống đất. - Vậy mảnh đất đó không ai dùng hết phải ko má- Đúng vậy, mảnh đất đó không ai dùng,mà người hỏi có gì khôngCô vừa suy nghĩ vừa vuốt cằm- Con muốn trồng vài thứ-À, tôi biết rồi, người muốn trồng hoa phải khôngCô lắc đầu,rồi nói nhỏ với MÁ LAN đi mua giùm hạt giống mà cô muốn trồng và dặn má không được nói với ai là cô trồng gì. Má LAN theo lệnh đi mua, trong lòng lại khó hiểu,tại sao tiểu thư đài các như cô lại muốn trồng thứ này chứ. Sáng hôm nay cô đã thức dậy từ sớm, lấy hạt giống đi trồng, mồ hôi cô nhễ nhại, mặc dù cô rất mệt nhưng cô vẫn không để ai giúp, cô biết mỗi người trong phủ làm việc đã rất mệt, giờ giúp cô thì họ sẽ mệt hơn. Vừa lau mồ hôi, vừa nhanh tay gieo cho xong ít hạt giống còn lại, bỗng chỗ cô ngồi có 1 bóng mát rất dễ chịu, cô ngước nhìn lên, hóa ra là TIÊU HÀN đang cầm dù che cho cô, chàng ngồi xuống,lấy khăn tay lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán cô,rồi trách yêu cô- Nàng đó, mặt trời đã lên cao rồi còn không biết sao, làm xong chưa vào nhà thôiCô mỉm cười gật đầu, TIÊU HÀN nắm lấy tay cô dắt vào nhà mặc dù tay cô lắm lem bùn đất mà chàng vẫn cứ nắm chặt. Chàng căn dặn người hầu chuẩn bị nước tắm cho cô, còn chàng thì vào thư phòng.
- Vậy mảnh đất đó không ai dùng hết phải ko má
- Đúng vậy, mảnh đất đó không ai dùng,mà người hỏi có gì không
Cô vừa suy nghĩ vừa vuốt cằm
- Con muốn trồng vài thứ
-À, tôi biết rồi, người muốn trồng hoa phải không
Cô lắc đầu,rồi nói nhỏ với MÁ LAN đi mua giùm hạt giống mà cô muốn trồng và dặn má không được nói với ai là cô trồng gì. Má LAN theo lệnh đi mua, trong lòng lại khó hiểu,tại sao tiểu thư đài các như cô lại muốn trồng thứ này chứ. Sáng hôm nay cô đã thức dậy từ sớm, lấy hạt giống đi trồng, mồ hôi cô nhễ nhại, mặc dù cô rất mệt nhưng cô vẫn không để ai giúp, cô biết mỗi người trong phủ làm việc đã rất mệt, giờ giúp cô thì họ sẽ mệt hơn. Vừa lau mồ hôi, vừa nhanh tay gieo cho xong ít hạt giống còn lại, bỗng chỗ cô ngồi có 1 bóng mát rất dễ chịu, cô ngước nhìn lên, hóa ra là TIÊU HÀN đang cầm dù che cho cô, chàng ngồi xuống,lấy khăn tay lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán cô,rồi trách yêu cô
- Nàng đó, mặt trời đã lên cao rồi còn không biết sao, làm xong chưa vào nhà thôi
Cô mỉm cười gật đầu, TIÊU HÀN nắm lấy tay cô dắt vào nhà mặc dù tay cô lắm lem bùn đất mà chàng vẫn cứ nắm chặt. Chàng căn dặn người hầu chuẩn bị nước tắm cho cô, còn chàng thì vào thư phòng.
Dư Vị Trà TâmTác giả: hoa xương rồngLÂM phủ - Thiếu gia, Tử Hiên tiểu thư đến rồi Lâm Cát ngồi trên ghế, nhâm nhi ngụm trà, nhếch mép cười - Cho vào - Dạ thiếu gia Tên người làm ra ngoài, Tử Hiên chậm rãi bước vào, trong lòng thấy cực kì dơ bẩn khi đặt chân đến đây, vừa nhìn thấy Tử Hiên,Lâm Cát đứng dậy đi vòng vòng quanh cô, rồi đứng trước mặt nhìn thẳng vào cô - Tử Hiên đại tiểu thư, tôi chờ cô lâu rồi đó, ko sao cô đã đến đây thì coi như chấp nhận điều kiện của ta rồi, chờ lâu cũng ko sao hahahahaha Nụ cười hoang dại của Lâm Cát vang khắp cả phòng, Tử Hiên nhìn hắn chỉ với nữa con mắt, nhẹ nhàng nói - Đê tiện Lâm Cát nghe cô chửi,mặt ko gì là nổi giận, từ tốn nói - Ta đã nói rồi, chỉ cần cô hầu hạ ta đêm nay ta sẽ trừ 7 phần nợ của thằng em trai yêu quý của cô, còn ko xa sẽ siết phủ HÀ gia các người, cô đã đến đây coi như cô đồng ý, nếu giờ cô ko muốn ta ko ép, chờ ngày mai ta đến siết phủ là được Tử nhắm mắt, răng cắn vào môi đến nỗi bật máu, 2 hàng nước nước mắt lăn dài, từng lớp y phục rớt xuống đất. - Vậy mảnh đất đó không ai dùng hết phải ko má- Đúng vậy, mảnh đất đó không ai dùng,mà người hỏi có gì khôngCô vừa suy nghĩ vừa vuốt cằm- Con muốn trồng vài thứ-À, tôi biết rồi, người muốn trồng hoa phải khôngCô lắc đầu,rồi nói nhỏ với MÁ LAN đi mua giùm hạt giống mà cô muốn trồng và dặn má không được nói với ai là cô trồng gì. Má LAN theo lệnh đi mua, trong lòng lại khó hiểu,tại sao tiểu thư đài các như cô lại muốn trồng thứ này chứ. Sáng hôm nay cô đã thức dậy từ sớm, lấy hạt giống đi trồng, mồ hôi cô nhễ nhại, mặc dù cô rất mệt nhưng cô vẫn không để ai giúp, cô biết mỗi người trong phủ làm việc đã rất mệt, giờ giúp cô thì họ sẽ mệt hơn. Vừa lau mồ hôi, vừa nhanh tay gieo cho xong ít hạt giống còn lại, bỗng chỗ cô ngồi có 1 bóng mát rất dễ chịu, cô ngước nhìn lên, hóa ra là TIÊU HÀN đang cầm dù che cho cô, chàng ngồi xuống,lấy khăn tay lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán cô,rồi trách yêu cô- Nàng đó, mặt trời đã lên cao rồi còn không biết sao, làm xong chưa vào nhà thôiCô mỉm cười gật đầu, TIÊU HÀN nắm lấy tay cô dắt vào nhà mặc dù tay cô lắm lem bùn đất mà chàng vẫn cứ nắm chặt. Chàng căn dặn người hầu chuẩn bị nước tắm cho cô, còn chàng thì vào thư phòng.