Tác giả:

Tháng 10, miền Bắc trở nên lạnh hơn bao giờ hết khi trải qua một trận gió mùa. Tôi ngẩn người nhìn vào đám mây xám xịt qua ô cửa kính, hai mắt cứ díp lại díp lại, sau đó thì tôi ngủ gục trên bàn một cách ngon lành. “Bảo Bình,…” “Bảo Bình…” Một ai đó nhéo vào tay tôi đau điếng. “ CÓ ĐỂ YÊN CHO TAO NGỦ KHÔNG HẢ?” Tôi gắt ầm lên. Thương người chút đi, có biết là hôm qua tôi phải vật lộn với bản thảo đến mấy giờ mới được ngủ không hả? Xung quanh lặng như tờ, và tôi chợt nhận ra là tất cả sự chú ý của lớp học đang dồn hết về phía tôi. “ Ha ha, xin lỗi, xin lỗi… Mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục đi… Ha ha…” Thầy Doraemon – đây là biệt danh tôi đặt cho thầy, bởi vì thầy ý tròn tròn lùn lùn giống Doraemon ý, haha- mặt không cảm xúc nhìn tôi. Thế là tôi ra khỏi lớp, cầm xô nước, tưới cây. Trời lạnh mà phải nhúng tay vào nước thì đúng là cực hình. Tôi tên là Bảo Bình, năm nay 17 tuổi. Hiện đang là một tiểu thuyết gia hot hòn họt trong giới trẻ. Nhưng chính vì thế mà đêm nào tôi cũng vật lộn với…

Truyện chữ