Tác giả:

Vào 1 buổi sáng lạnh lẽo cuối tháng 3, Schuyler Van Alen ở trong phòng học của trường Duchesne, cảm thấy nhẹ nhõm trong căn phòng có trần nhà hình tròn cao vút, cổng vào có hình chân dung của John Singer Sargent - là 1 trong những người sáng lập trường Duchesne - đang đứng oai vệ. Cô kéo mũ trùm đầu của bộ y phục lông thú pacca lên mái tóc dày, sẫm màu, cô thích giấu mình hơn là nhận được những lời chào hỏi thông thường của các học sinh khác. Thật khác thường khi nghĩ về ngôi trường này như một nơi ẩn náu an tòan, nơi để trốn tránh hay nơi cô luôn mong đến. Trong 1 thời gian dài, Duchesne, với sàn đá cẩm thạch sáng bóng nhìn bao quát ra Công Viên Trung Tâm không có gì khác hơn là 1 nơi tra tấn. Cô thấy khiếp sợ mỗi khi bước trên chiếc cầu thang lớn, cảm thấy thật khốn khổ trong những phòng học được sưởi lúc lạnh quá lúc lại nóng quá. Thậm chí cô còn thấy khổ sở với cái nền nhà lát đá mài của nhà ăn. Ở trường, Schuyler thường cảm thấy mình vô cùng xấu xí và gần như bị xem là vô hình,…

Chương 43

Gia Tộc Ma Cà Rồng 3: Hé LộTác giả: Melissa De La CruzTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyVào 1 buổi sáng lạnh lẽo cuối tháng 3, Schuyler Van Alen ở trong phòng học của trường Duchesne, cảm thấy nhẹ nhõm trong căn phòng có trần nhà hình tròn cao vút, cổng vào có hình chân dung của John Singer Sargent - là 1 trong những người sáng lập trường Duchesne - đang đứng oai vệ. Cô kéo mũ trùm đầu của bộ y phục lông thú pacca lên mái tóc dày, sẫm màu, cô thích giấu mình hơn là nhận được những lời chào hỏi thông thường của các học sinh khác. Thật khác thường khi nghĩ về ngôi trường này như một nơi ẩn náu an tòan, nơi để trốn tránh hay nơi cô luôn mong đến. Trong 1 thời gian dài, Duchesne, với sàn đá cẩm thạch sáng bóng nhìn bao quát ra Công Viên Trung Tâm không có gì khác hơn là 1 nơi tra tấn. Cô thấy khiếp sợ mỗi khi bước trên chiếc cầu thang lớn, cảm thấy thật khốn khổ trong những phòng học được sưởi lúc lạnh quá lúc lại nóng quá. Thậm chí cô còn thấy khổ sở với cái nền nhà lát đá mài của nhà ăn. Ở trường, Schuyler thường cảm thấy mình vô cùng xấu xí và gần như bị xem là vô hình,… Con quỷ biến mất. Sương mù tan đi, và Schuyler lảo đảo tiến đến chỗ ông cô đã ngã xuống. Đến nơi ông vẫn nằm bất động, đôi mắt mở lớn.- Ông ơi... - Schuyler khóc.- Oliver, làm gì đi! - cô nói khi cố gắng ngăn lại dòng máu màu xafia thẫm đang tuôn ra từ vết thương đang toác ra, 1 lỗ hổng, lỗ hổng nhăn nheo giữa ngực Lawrence.- Quá muộn rồi! - Oliver thì thào, quỳ bên cạnh Lawrence.- Ý cậu là gì? Không...hãy lấy 1 lọ thủy tinh...cho vòng đời tiếp theo. Rồi đưa tới bệnh viện.- Ngọn giáo của Leviathan được tẩm độc. Nó sẽ gặm mòn máu. - Oliver nói. - Trong nó có ngọn lửa đen. Ông đã đi rồi. - Khuôn mặt đẹp trai của cậu co rúm lại bởi nỗi đau xót.- Không! - Schuyler hét lên, nước mắt chảy dài trên má cô.Có tiếng rên từ phía bên kia núi, họ quay lại và thấy hình dạng của người đàn ông trong bộ đồ trắng bắt đầu thay đổi. Hình dáng của ông ta dịu đi, mờ dần, và người đàn ông vàng biến mất để lộ một chàng trai bình thường trong một chiếc áo khoác da màu đen.Chàng trai với mái tóc màu đen.- Đó không phải là Máu Bạc. - Oliver nói.- Anh ta đã bị ám. - Schuyler nói, giọng cô vỡ ra khi Oliver tiến lại gần đôi mắt đanh nhắm lại 1 cách nhẹ nhàng của Dylan. Schuyler nhận thấy có những giọt nước trong mắt Oliver như cô vậy.- Đúng vậy. - cậu gật đầu.- Trống rỗng...đó là alienari. - Schuyler nói, nhận ra sâu sắc, họ đã bị đánh lừa.- Trò lừa cũ rích của Máu Bạc. - Oliver gật đầu.- Ngụy trang như chính cậu ấy mới là Lucifer, để Lawrence giết chính đồng loại của ông. 1 người vô tội.Schuyler gật đầu - Mình đã cảm thấy nó - Oliver - Lawrence chắc cũng như vậy. Có điều gì đó không đúng. Ánh sáng làm mù mắt. cậu thậm chí không thể nhìn thẳng vào cậu ấy. Đó là chiêu làm xao lãng, để chúng ta sẽ không thể nhìn thấy những gì đang ở phía trước chúng ta. Hình ảnh của Lucifer quá mạnh mẽ, chúng ta đã ném nó đi. Đáng lẽ mình phải sử dụng animaverto.- Đây là 1 kế hoạch được thực hiện tốt. Leviathan được giải thoát bằng cái chết của Dylan. Luật của nhà tù chỉ bị phá vỡ khi 1 Máu Xanh phạm vào tội nghiêm trọng nhất - giết chính đồng loại của họ. Điều này có trong sách. - Oliver nói.- Ông ơi. - Schuyler nhỏ nhẹ nói, nắm lấy tay Lawrence. Họ có quá ít thời gian ở bên nhau, có rất nhiếu điều cô vẫn phải học. Nhiều điều mà ông vẫn còn phải dạy cô.Sau đó, lần cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của Lawrence trong đầu cô.Nghe này.Ông không xứng đáng với nhiệm vụ này. Ông chẳng học được gì trong nhiều thế kỉ. Ông đã không tìm thấy Hoàng tử bóng tối. Con phải hỏi Charles...con phải hỏi ông ấy về Cánh Cổng... về di sản của dòng họ Van Alen và Những Con Đường Của Cái Chết. Phải có lý do tại sao Máu Bạc lại dễ dàng xâm phạm ranh giới giữa các thế giới.- Cánh cổng gì? Con đường gì?Cháu là con gái của Allegra. Em gái cháu là cái chết của chúng ta. Nhưng cháu là sự cứu vớt của chúng ta. Cháu phải dùng thanh kiếm của mẹ cháu và giết hắn. Ta biết cháu sẽ chiến thắng.Sau đó Lawrence không nói gì nữa.

Con quỷ biến mất. Sương mù tan đi, và Schuyler lảo đảo tiến đến chỗ ông cô đã ngã xuống. Đến nơi ông vẫn nằm bất động, đôi mắt mở lớn.

- Ông ơi... - Schuyler khóc.

- Oliver, làm gì đi! - cô nói khi cố gắng ngăn lại dòng máu màu xafia thẫm đang tuôn ra từ vết thương đang toác ra, 1 lỗ hổng, lỗ hổng nhăn nheo giữa ngực Lawrence.

- Quá muộn rồi! - Oliver thì thào, quỳ bên cạnh Lawrence.

- Ý cậu là gì? Không...hãy lấy 1 lọ thủy tinh...cho vòng đời tiếp theo. Rồi đưa tới bệnh viện.

- Ngọn giáo của Leviathan được tẩm độc. Nó sẽ gặm mòn máu. - Oliver nói. - Trong nó có ngọn lửa đen. Ông đã đi rồi. - Khuôn mặt đẹp trai của cậu co rúm lại bởi nỗi đau xót.

- Không! - Schuyler hét lên, nước mắt chảy dài trên má cô.

Có tiếng rên từ phía bên kia núi, họ quay lại và thấy hình dạng của người đàn ông trong bộ đồ trắng bắt đầu thay đổi. Hình dáng của ông ta dịu đi, mờ dần, và người đàn ông vàng biến mất để lộ một chàng trai bình thường trong một chiếc áo khoác da màu đen.

Chàng trai với mái tóc màu đen.

- Đó không phải là Máu Bạc. - Oliver nói.

- Anh ta đã bị ám. - Schuyler nói, giọng cô vỡ ra khi Oliver tiến lại gần đôi mắt đanh nhắm lại 1 cách nhẹ nhàng của Dylan. Schuyler nhận thấy có những giọt nước trong mắt Oliver như cô vậy.

- Đúng vậy. - cậu gật đầu.

- Trống rỗng...đó là alienari. - Schuyler nói, nhận ra sâu sắc, họ đã bị đánh lừa.

- Trò lừa cũ rích của Máu Bạc. - Oliver gật đầu.

- Ngụy trang như chính cậu ấy mới là Lucifer, để Lawrence giết chính đồng loại của ông. 1 người vô tội.

Schuyler gật đầu - Mình đã cảm thấy nó - Oliver - Lawrence chắc cũng như vậy. Có điều gì đó không đúng. Ánh sáng làm mù mắt. cậu thậm chí không thể nhìn thẳng vào cậu ấy. Đó là chiêu làm xao lãng, để chúng ta sẽ không thể nhìn thấy những gì đang ở phía trước chúng ta. Hình ảnh của Lucifer quá mạnh mẽ, chúng ta đã ném nó đi. Đáng lẽ mình phải sử dụng animaverto.

- Đây là 1 kế hoạch được thực hiện tốt. Leviathan được giải thoát bằng cái chết của Dylan. Luật của nhà tù chỉ bị phá vỡ khi 1 Máu Xanh phạm vào tội nghiêm trọng nhất - giết chính đồng loại của họ. Điều này có trong sách. - Oliver nói.

- Ông ơi. - Schuyler nhỏ nhẹ nói, nắm lấy tay Lawrence. Họ có quá ít thời gian ở bên nhau, có rất nhiếu điều cô vẫn phải học. Nhiều điều mà ông vẫn còn phải dạy cô.

Sau đó, lần cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của Lawrence trong đầu cô.

Nghe này.

Ông không xứng đáng với nhiệm vụ này. Ông chẳng học được gì trong nhiều thế kỉ. Ông đã không tìm thấy Hoàng tử bóng tối. Con phải hỏi Charles...con phải hỏi ông ấy về Cánh Cổng... về di sản của dòng họ Van Alen và Những Con Đường Của Cái Chết. Phải có lý do tại sao Máu Bạc lại dễ dàng xâm phạm ranh giới giữa các thế giới.

- Cánh cổng gì? Con đường gì?

Cháu là con gái của Allegra. Em gái cháu là cái chết của chúng ta. Nhưng cháu là sự cứu vớt của chúng ta. Cháu phải dùng thanh kiếm của mẹ cháu và giết hắn. Ta biết cháu sẽ chiến thắng.

Sau đó Lawrence không nói gì nữa.

Gia Tộc Ma Cà Rồng 3: Hé LộTác giả: Melissa De La CruzTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyVào 1 buổi sáng lạnh lẽo cuối tháng 3, Schuyler Van Alen ở trong phòng học của trường Duchesne, cảm thấy nhẹ nhõm trong căn phòng có trần nhà hình tròn cao vút, cổng vào có hình chân dung của John Singer Sargent - là 1 trong những người sáng lập trường Duchesne - đang đứng oai vệ. Cô kéo mũ trùm đầu của bộ y phục lông thú pacca lên mái tóc dày, sẫm màu, cô thích giấu mình hơn là nhận được những lời chào hỏi thông thường của các học sinh khác. Thật khác thường khi nghĩ về ngôi trường này như một nơi ẩn náu an tòan, nơi để trốn tránh hay nơi cô luôn mong đến. Trong 1 thời gian dài, Duchesne, với sàn đá cẩm thạch sáng bóng nhìn bao quát ra Công Viên Trung Tâm không có gì khác hơn là 1 nơi tra tấn. Cô thấy khiếp sợ mỗi khi bước trên chiếc cầu thang lớn, cảm thấy thật khốn khổ trong những phòng học được sưởi lúc lạnh quá lúc lại nóng quá. Thậm chí cô còn thấy khổ sở với cái nền nhà lát đá mài của nhà ăn. Ở trường, Schuyler thường cảm thấy mình vô cùng xấu xí và gần như bị xem là vô hình,… Con quỷ biến mất. Sương mù tan đi, và Schuyler lảo đảo tiến đến chỗ ông cô đã ngã xuống. Đến nơi ông vẫn nằm bất động, đôi mắt mở lớn.- Ông ơi... - Schuyler khóc.- Oliver, làm gì đi! - cô nói khi cố gắng ngăn lại dòng máu màu xafia thẫm đang tuôn ra từ vết thương đang toác ra, 1 lỗ hổng, lỗ hổng nhăn nheo giữa ngực Lawrence.- Quá muộn rồi! - Oliver thì thào, quỳ bên cạnh Lawrence.- Ý cậu là gì? Không...hãy lấy 1 lọ thủy tinh...cho vòng đời tiếp theo. Rồi đưa tới bệnh viện.- Ngọn giáo của Leviathan được tẩm độc. Nó sẽ gặm mòn máu. - Oliver nói. - Trong nó có ngọn lửa đen. Ông đã đi rồi. - Khuôn mặt đẹp trai của cậu co rúm lại bởi nỗi đau xót.- Không! - Schuyler hét lên, nước mắt chảy dài trên má cô.Có tiếng rên từ phía bên kia núi, họ quay lại và thấy hình dạng của người đàn ông trong bộ đồ trắng bắt đầu thay đổi. Hình dáng của ông ta dịu đi, mờ dần, và người đàn ông vàng biến mất để lộ một chàng trai bình thường trong một chiếc áo khoác da màu đen.Chàng trai với mái tóc màu đen.- Đó không phải là Máu Bạc. - Oliver nói.- Anh ta đã bị ám. - Schuyler nói, giọng cô vỡ ra khi Oliver tiến lại gần đôi mắt đanh nhắm lại 1 cách nhẹ nhàng của Dylan. Schuyler nhận thấy có những giọt nước trong mắt Oliver như cô vậy.- Đúng vậy. - cậu gật đầu.- Trống rỗng...đó là alienari. - Schuyler nói, nhận ra sâu sắc, họ đã bị đánh lừa.- Trò lừa cũ rích của Máu Bạc. - Oliver gật đầu.- Ngụy trang như chính cậu ấy mới là Lucifer, để Lawrence giết chính đồng loại của ông. 1 người vô tội.Schuyler gật đầu - Mình đã cảm thấy nó - Oliver - Lawrence chắc cũng như vậy. Có điều gì đó không đúng. Ánh sáng làm mù mắt. cậu thậm chí không thể nhìn thẳng vào cậu ấy. Đó là chiêu làm xao lãng, để chúng ta sẽ không thể nhìn thấy những gì đang ở phía trước chúng ta. Hình ảnh của Lucifer quá mạnh mẽ, chúng ta đã ném nó đi. Đáng lẽ mình phải sử dụng animaverto.- Đây là 1 kế hoạch được thực hiện tốt. Leviathan được giải thoát bằng cái chết của Dylan. Luật của nhà tù chỉ bị phá vỡ khi 1 Máu Xanh phạm vào tội nghiêm trọng nhất - giết chính đồng loại của họ. Điều này có trong sách. - Oliver nói.- Ông ơi. - Schuyler nhỏ nhẹ nói, nắm lấy tay Lawrence. Họ có quá ít thời gian ở bên nhau, có rất nhiếu điều cô vẫn phải học. Nhiều điều mà ông vẫn còn phải dạy cô.Sau đó, lần cuối cùng, cô nghe thấy giọng nói của Lawrence trong đầu cô.Nghe này.Ông không xứng đáng với nhiệm vụ này. Ông chẳng học được gì trong nhiều thế kỉ. Ông đã không tìm thấy Hoàng tử bóng tối. Con phải hỏi Charles...con phải hỏi ông ấy về Cánh Cổng... về di sản của dòng họ Van Alen và Những Con Đường Của Cái Chết. Phải có lý do tại sao Máu Bạc lại dễ dàng xâm phạm ranh giới giữa các thế giới.- Cánh cổng gì? Con đường gì?Cháu là con gái của Allegra. Em gái cháu là cái chết của chúng ta. Nhưng cháu là sự cứu vớt của chúng ta. Cháu phải dùng thanh kiếm của mẹ cháu và giết hắn. Ta biết cháu sẽ chiến thắng.Sau đó Lawrence không nói gì nữa.

Chương 43