Tác giả:

Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết…

Chương 18

Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Bác sĩ Charles Smith không khám bệnh vào buổi chiều thứ Tư. Đó là thời gian thường được dành cho những cuộc giải phẫu hoặc khám bệnh tại bệnh viện. Tuy nhiên, hôm nay, bác sĩ Smith đã hủy tất cả những cuộc hẹn.Trong lúc ông lái xe xuôi theo đường 68 phía Đông, và chạy qua trước tòa nhà bằng đá nơi đặt công ty giao tế mà Barbara Tompkins đang làm việc, mắt ông mở to vì một dịp may hiếm có. Có một điểm đậu xe ở bên kia cổng của tòa nhà; ông sẽ có thể ngồi tại đó và nhìn cô ta đi ra.Cuối cùng khi cô ta xuất hiện ở cổng,ông không khỏi mỉm cười. Cô ta có vẻ đáng yêu thật, ông quả quyết. Như ông đã gợi ý, cô ta đã giữ một mái tóc dày và xõa quanh mặt; kiểu đẹp nhất, ông đã bảo, để tôn cao khuôn mặt mới của cô ta.Cô ta mặc áo khoác màu đỏ vừa khít, với chiếc váy đen quá dài tới bắp chân, và mang đôi giày nút thắt lỏng. Từ xa, cô ta có vẻ thanh nhã và thành đạt. Ông biết rõ từng chi tiết cô ta có vẻ như thế nào khi nhìn gần.Trong lúc cô ta gọi một chiếc taxi, ông nổ máy chiếc Mercedes màu đen mười hai năm của ông và bắt đầu chạy theo sau. Mặc dầu xe cộ trên đại lộ Park nối đuôi nhau như thường lệ vào giờ cao điểm, ông bám sát chiếc taxi không mấy khó khăn.Họ chạy xe về phía nam, cuối cùng chiếc taxi dừng lại trước quán Four Seasons trên đường 52 phía Đông. Chắc hẳn Barbara sắp gặp một người nào để uống một ly ở đó, ông nghĩ. Quán rượu chắc là đông người vào giờ này. Ông có thể lẻn vào bên trong không bị ai phát hiện.Lắc đầu, ông quyết định nên lái xe về nhà thì hơn. Chỉ cần liếc nhìn cô ta là đủ lắm rồi. Thậm chí, hầu như quá nhiều. Trong giây lát, ông đã thực sự tin rằng cô ta là Suzanne. Lúc này ông chỉ muốn ở một mình. Một tiếng nấc dâng lên trong cổ họng ông. Trong lúc dòng xe cộ di chuyển hết sức chậm về phía dưới thành phố, ông nhắc đi nhắc lại:- Xin lỗi, Suzanne. Xin lỗi, Suzanne.Thứ Năm, ngày 26 tháng 10

Bác sĩ Charles Smith không khám bệnh vào buổi chiều thứ Tư. Đó là thời gian thường được dành cho những cuộc giải phẫu hoặc khám bệnh tại bệnh viện. Tuy nhiên, hôm nay, bác sĩ Smith đã hủy tất cả những cuộc hẹn.Trong lúc ông lái xe xuôi theo đường 68 phía Đông, và chạy qua trước tòa nhà bằng đá nơi đặt công ty giao tế mà Barbara Tompkins đang làm việc, mắt ông mở to vì một dịp may hiếm có. Có một điểm đậu xe ở bên kia cổng của tòa nhà; ông sẽ có thể ngồi tại đó và nhìn cô ta đi ra.

Cuối cùng khi cô ta xuất hiện ở cổng,ông không khỏi mỉm cười. Cô ta có vẻ đáng yêu thật, ông quả quyết. Như ông đã gợi ý, cô ta đã giữ một mái tóc dày và xõa quanh mặt; kiểu đẹp nhất, ông đã bảo, để tôn cao khuôn mặt mới của cô ta.Cô ta mặc áo khoác màu đỏ vừa khít, với chiếc váy đen quá dài tới bắp chân, và mang đôi giày nút thắt lỏng. Từ xa, cô ta có vẻ thanh nhã và thành đạt. Ông biết rõ từng chi tiết cô ta có vẻ như thế nào khi nhìn gần.

Trong lúc cô ta gọi một chiếc taxi, ông nổ máy chiếc Mercedes màu đen mười hai năm của ông và bắt đầu chạy theo sau. Mặc dầu xe cộ trên đại lộ Park nối đuôi nhau như thường lệ vào giờ cao điểm, ông bám sát chiếc taxi không mấy khó khăn.

Họ chạy xe về phía nam, cuối cùng chiếc taxi dừng lại trước quán Four Seasons trên đường 52 phía Đông. Chắc hẳn Barbara sắp gặp một người nào để uống một ly ở đó, ông nghĩ. Quán rượu chắc là đông người vào giờ này. Ông có thể lẻn vào bên trong không bị ai phát hiện.

Lắc đầu, ông quyết định nên lái xe về nhà thì hơn. Chỉ cần liếc nhìn cô ta là đủ lắm rồi. Thậm chí, hầu như quá nhiều. Trong giây lát, ông đã thực sự tin rằng cô ta là Suzanne. Lúc này ông chỉ muốn ở một mình. Một tiếng nấc dâng lên trong cổ họng ông. Trong lúc dòng xe cộ di chuyển hết sức chậm về phía dưới thành phố, ông nhắc đi nhắc lại:

- Xin lỗi, Suzanne. Xin lỗi, Suzanne.

Thứ Năm, ngày 26 tháng 10

Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Bác sĩ Charles Smith không khám bệnh vào buổi chiều thứ Tư. Đó là thời gian thường được dành cho những cuộc giải phẫu hoặc khám bệnh tại bệnh viện. Tuy nhiên, hôm nay, bác sĩ Smith đã hủy tất cả những cuộc hẹn.Trong lúc ông lái xe xuôi theo đường 68 phía Đông, và chạy qua trước tòa nhà bằng đá nơi đặt công ty giao tế mà Barbara Tompkins đang làm việc, mắt ông mở to vì một dịp may hiếm có. Có một điểm đậu xe ở bên kia cổng của tòa nhà; ông sẽ có thể ngồi tại đó và nhìn cô ta đi ra.Cuối cùng khi cô ta xuất hiện ở cổng,ông không khỏi mỉm cười. Cô ta có vẻ đáng yêu thật, ông quả quyết. Như ông đã gợi ý, cô ta đã giữ một mái tóc dày và xõa quanh mặt; kiểu đẹp nhất, ông đã bảo, để tôn cao khuôn mặt mới của cô ta.Cô ta mặc áo khoác màu đỏ vừa khít, với chiếc váy đen quá dài tới bắp chân, và mang đôi giày nút thắt lỏng. Từ xa, cô ta có vẻ thanh nhã và thành đạt. Ông biết rõ từng chi tiết cô ta có vẻ như thế nào khi nhìn gần.Trong lúc cô ta gọi một chiếc taxi, ông nổ máy chiếc Mercedes màu đen mười hai năm của ông và bắt đầu chạy theo sau. Mặc dầu xe cộ trên đại lộ Park nối đuôi nhau như thường lệ vào giờ cao điểm, ông bám sát chiếc taxi không mấy khó khăn.Họ chạy xe về phía nam, cuối cùng chiếc taxi dừng lại trước quán Four Seasons trên đường 52 phía Đông. Chắc hẳn Barbara sắp gặp một người nào để uống một ly ở đó, ông nghĩ. Quán rượu chắc là đông người vào giờ này. Ông có thể lẻn vào bên trong không bị ai phát hiện.Lắc đầu, ông quyết định nên lái xe về nhà thì hơn. Chỉ cần liếc nhìn cô ta là đủ lắm rồi. Thậm chí, hầu như quá nhiều. Trong giây lát, ông đã thực sự tin rằng cô ta là Suzanne. Lúc này ông chỉ muốn ở một mình. Một tiếng nấc dâng lên trong cổ họng ông. Trong lúc dòng xe cộ di chuyển hết sức chậm về phía dưới thành phố, ông nhắc đi nhắc lại:- Xin lỗi, Suzanne. Xin lỗi, Suzanne.Thứ Năm, ngày 26 tháng 10

Chương 18