Kerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết…
Chương 37
Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Sau khi khóa cửa và bắt đầu xuống mấy bậc thềm, Robin nhận thấy chiếc xe hơi nhỏ màu đen đậu phía bên kia đường. Rất ít khi có những chiếc xe lạ trên đường phố này, nhưng Robin không biết tại sao chiếc xe đó gây cho nó một cảm giác kỳ quặc một cách đặc biệt.Trời lạnh. Robin chuyển mấy cuốn sách sang cánh tay trái và kéo dây khóa của chiếc áo khoác lên tận cổ, rồi em bước nhanh hơn. Em sắp gặp Cassie và Courtney tại góc đường cách một khối nhà và biết bọn chúng đang đợi ở đó. Em đã trễ hai phút.Đường phố yên tĩnh. Lúc này những ngọn lá hầu như đã rụng hết, những thân cây có một vẻ trơ trụi, không thân thiện. Robin tiếc đã quên mang găng tay.Lúc tới vỉa hè, em liếc mắt qua bên kia đường.Cửa sổ phía tài xế trong chiếc xe lạ đang từ từ mở, dừng lại sau khi thụt xuống khoảng năm phân. Em cố hết sức nhìn chăm chú vào đó, hy vọng trông thấy một khuôn mặt quen bên trong, nhưng ánh nắng sáng chói phản chiếu nên em không thể thấy gì. Rồi em chợt trông thấy một bàn tay với ra chĩa một vật gì đó vào em. Đột nhiên hoảng sợ, Robin bắt đầu chạy. Với một tiếng gầm, chiếc xe hơi phóng qua đường, dường như nhắm thẳng về phía em. Ngay lúc em nghĩ chiếc xe sắp leo lên lề và đụng phải em, nó bỗng rẽ theo hình chữ U rồi chạy qua khỏi khối nhà.Robin vừa nức nở khóc vừa chạy băng qua bãi cỏ nhà bên cạnh và bấm chuông cửa một cách hoảng loạn.
Sau khi khóa cửa và bắt đầu xuống mấy bậc thềm, Robin nhận thấy chiếc xe hơi nhỏ màu đen đậu phía bên kia đường. Rất ít khi có những chiếc xe lạ trên đường phố này, nhưng Robin không biết tại sao chiếc xe đó gây cho nó một cảm giác kỳ quặc một cách đặc biệt.
Trời lạnh. Robin chuyển mấy cuốn sách sang cánh tay trái và kéo dây khóa của chiếc áo khoác lên tận cổ, rồi em bước nhanh hơn. Em sắp gặp Cassie và Courtney tại góc đường cách một khối nhà và biết bọn chúng đang đợi ở đó. Em đã trễ hai phút.
Đường phố yên tĩnh. Lúc này những ngọn lá hầu như đã rụng hết, những thân cây có một vẻ trơ trụi, không thân thiện. Robin tiếc đã quên mang găng tay.
Lúc tới vỉa hè, em liếc mắt qua bên kia đường.Cửa sổ phía tài xế trong chiếc xe lạ đang từ từ mở, dừng lại sau khi thụt xuống khoảng năm phân. Em cố hết sức nhìn chăm chú vào đó, hy vọng trông thấy một khuôn mặt quen bên trong, nhưng ánh nắng sáng chói phản chiếu nên em không thể thấy gì. Rồi em chợt trông thấy một bàn tay với ra chĩa một vật gì đó vào em. Đột nhiên hoảng sợ, Robin bắt đầu chạy. Với một tiếng gầm, chiếc xe hơi phóng qua đường, dường như nhắm thẳng về phía em. Ngay lúc em nghĩ chiếc xe sắp leo lên lề và đụng phải em, nó bỗng rẽ theo hình chữ U rồi chạy qua khỏi khối nhà.
Robin vừa nức nở khóc vừa chạy băng qua bãi cỏ nhà bên cạnh và bấm chuông cửa một cách hoảng loạn.
Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em YêuTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương TâyKerry vuốt phẳng chiếc váy màu lục sẫm của nàng, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng nàng đang đeo quanh cổ và luồn mấy ngón tay vào mái tóc ngắn màu vàng tro.Suốt buổi chiều nàng đã chạy như điên như khùng, rời khỏi tòa án lúc hai giờ rưỡi, đí đón Robin ở trường học, lái xe từ Hobokus xuyên qua những khu vực giao thông tắc nghẽn trên đường 17 và 4, rồi qua cầu George Washington tới Manhattan, cuối cùng đậu xe và đến phòng mạch của bác sĩ đúng hẹn lúc bốn giờ. Lúc này, sau khi đã hết sức hối hả, Kerry buộc phải ngồi chờ được gọi vào phòng khám, mong sẽ được phép ở bên cạnh Robin trong lúc những mũi chỉ được lấy ra. Nhưng bà y tá tỏ ra rất khó tính. - Trong lúc mổ xẻ, bác sĩ Smith không cho phép bất cứ một ai, ngoại trừ y tá, ở trong phòng cùng với bệnh nhân. - Nhưng cháu chỉ mới mười tuổi. Kerry phản đối, rồi mím môi lại và tự nhắc nhở rằng lẽ ra nàng phải mang ơn vì bác sĩ Smith chính là người đã được gọi đến sau tai nạn. Các nữ y tá của bệnh viện St. Luke's-Roosevelt đã quả quyết… Sau khi khóa cửa và bắt đầu xuống mấy bậc thềm, Robin nhận thấy chiếc xe hơi nhỏ màu đen đậu phía bên kia đường. Rất ít khi có những chiếc xe lạ trên đường phố này, nhưng Robin không biết tại sao chiếc xe đó gây cho nó một cảm giác kỳ quặc một cách đặc biệt.Trời lạnh. Robin chuyển mấy cuốn sách sang cánh tay trái và kéo dây khóa của chiếc áo khoác lên tận cổ, rồi em bước nhanh hơn. Em sắp gặp Cassie và Courtney tại góc đường cách một khối nhà và biết bọn chúng đang đợi ở đó. Em đã trễ hai phút.Đường phố yên tĩnh. Lúc này những ngọn lá hầu như đã rụng hết, những thân cây có một vẻ trơ trụi, không thân thiện. Robin tiếc đã quên mang găng tay.Lúc tới vỉa hè, em liếc mắt qua bên kia đường.Cửa sổ phía tài xế trong chiếc xe lạ đang từ từ mở, dừng lại sau khi thụt xuống khoảng năm phân. Em cố hết sức nhìn chăm chú vào đó, hy vọng trông thấy một khuôn mặt quen bên trong, nhưng ánh nắng sáng chói phản chiếu nên em không thể thấy gì. Rồi em chợt trông thấy một bàn tay với ra chĩa một vật gì đó vào em. Đột nhiên hoảng sợ, Robin bắt đầu chạy. Với một tiếng gầm, chiếc xe hơi phóng qua đường, dường như nhắm thẳng về phía em. Ngay lúc em nghĩ chiếc xe sắp leo lên lề và đụng phải em, nó bỗng rẽ theo hình chữ U rồi chạy qua khỏi khối nhà.Robin vừa nức nở khóc vừa chạy băng qua bãi cỏ nhà bên cạnh và bấm chuông cửa một cách hoảng loạn.