Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…
Chương 6
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… "Gì thế?" Benjamin hỏi."Một anh chàng thôi," Charlie đáp, nhưng nó ngờ rằng đây không phải là một anh chàng bất kỳ nào.Benjamin cúi đầu, tì vào cánh tay Charlie, đọc: "Manfred Bloor, 17 tuổi, được cứu sống trong vụ hoả hoạn tại Học viện Bloor ngày hôm qua. Manfred nói rằng cậu thật may mắn còn sống sót"."Không, không phải." Charlie hổn hển."Bồ bảo không phải, nghĩa là sao?" Benjamin hỏi lại."Không phải anh ta nói thế," Charlie thì thầm. Và đột nhiên nó ngồi bệt ra đất, dựa lưng vào tường.Tờ báo trải dài trên cánh tay, Charlie thất kinh vì những lời lần lượt bò ra từ bức hình."Ai đó sẽ phải trả giá cho chuyện này.""Sao bồ có thể..." Benjamin mở miệng định nói.Charlie kêu lên, "Im coi, Ben. Mình đang lắng nghe.""Nghe cái gì?""Suỵt!"Khi Charlie nhìn chằm chằm vào Manfred Bloor, nó nghe thấy có rất nhiều tiếng la to, và rồi giọng một phụ nữ nổi bật lên khỏi những tiếng nói khác:"Cậu đang buộc tội ai đó, phải không Manfred?""Đúng vậy!" Một giọng nói khàn khàn đáp lại."Sao cậu lại nghĩ đây không phải là một tai nạn?"Lại giọng nói khàn khàn. "Tôi không phải là đồ ngu. Đó là lý do."Một người đàn ông nói: "Đội cứu hoả cho chúng ta biết có một cây nến bị cháy bùng lên. Các ông bà không tin sao?""Đủ rồi!" Người nói câu này có giọng nói rít sâu đến rợn xương. Charlie đánh rơi tờ báo. Tờ báo cuộn bay ra xa rồi rơi tõm vào trong máng xối."Charlie, chuyện gì vậy?" Benjamin nôn nóng hỏi.Charlie thởi dài thượt. Nó bảo, "Mình nghe thấy những giọng nói.""Ồ, thôi đi. Giọng nói kiểu gì?" Benjamin tới ngồi sát bên Charlie. Con Hạt Đậu nép mình bên Benjamin. Benjamin không bao giờ và chưa bao giờ nói, "đó là chuyện rác rưởi, vớ vẩn". Nó coi mọi thứ trên đời là nghiêm túc hết, điều này không phải lúc nào cũng dở.Charlie kể cho Benjamin nghe về bức hình con Hạt Đậu bị nhầm thành hình một ông ẵm đứa bé.
"Gì thế?" Benjamin hỏi.
"Một anh chàng thôi," Charlie đáp, nhưng nó ngờ rằng đây không phải là một anh chàng bất kỳ nào.
Benjamin cúi đầu, tì vào cánh tay Charlie, đọc: "Manfred Bloor, 17 tuổi, được cứu sống trong vụ hoả hoạn tại Học viện Bloor ngày hôm qua. Manfred nói rằng cậu thật may mắn còn sống sót".
"Không, không phải." Charlie hổn hển.
"Bồ bảo không phải, nghĩa là sao?" Benjamin hỏi lại.
"Không phải anh ta nói thế," Charlie thì thầm. Và đột nhiên nó ngồi bệt ra đất, dựa lưng vào tường.
Tờ báo trải dài trên cánh tay, Charlie thất kinh vì những lời lần lượt bò ra từ bức hình.
"Ai đó sẽ phải trả giá cho chuyện này."
"Sao bồ có thể..." Benjamin mở miệng định nói.
Charlie kêu lên, "Im coi, Ben. Mình đang lắng nghe."
"Nghe cái gì?"
"Suỵt!"
Khi Charlie nhìn chằm chằm vào Manfred Bloor, nó nghe thấy có rất nhiều tiếng la to, và rồi giọng một phụ nữ nổi bật lên khỏi những tiếng nói khác:
"Cậu đang buộc tội ai đó, phải không Manfred?"
"Đúng vậy!" Một giọng nói khàn khàn đáp lại.
"Sao cậu lại nghĩ đây không phải là một tai nạn?"
Lại giọng nói khàn khàn. "Tôi không phải là đồ ngu. Đó là lý do."
Một người đàn ông nói: "Đội cứu hoả cho chúng ta biết có một cây nến bị cháy bùng lên. Các ông bà không tin sao?"
"Đủ rồi!" Người nói câu này có giọng nói rít sâu đến rợn xương. Charlie đánh rơi tờ báo. Tờ báo cuộn bay ra xa rồi rơi tõm vào trong máng xối.
"Charlie, chuyện gì vậy?" Benjamin nôn nóng hỏi.
Charlie thởi dài thượt. Nó bảo, "Mình nghe thấy những giọng nói."
"Ồ, thôi đi. Giọng nói kiểu gì?" Benjamin tới ngồi sát bên Charlie. Con Hạt Đậu nép mình bên Benjamin. Benjamin không bao giờ và chưa bao giờ nói, "đó là chuyện rác rưởi, vớ vẩn". Nó coi mọi thứ trên đời là nghiêm túc hết, điều này không phải lúc nào cũng dở.
Charlie kể cho Benjamin nghe về bức hình con Hạt Đậu bị nhầm thành hình một ông ẵm đứa bé.
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… "Gì thế?" Benjamin hỏi."Một anh chàng thôi," Charlie đáp, nhưng nó ngờ rằng đây không phải là một anh chàng bất kỳ nào.Benjamin cúi đầu, tì vào cánh tay Charlie, đọc: "Manfred Bloor, 17 tuổi, được cứu sống trong vụ hoả hoạn tại Học viện Bloor ngày hôm qua. Manfred nói rằng cậu thật may mắn còn sống sót"."Không, không phải." Charlie hổn hển."Bồ bảo không phải, nghĩa là sao?" Benjamin hỏi lại."Không phải anh ta nói thế," Charlie thì thầm. Và đột nhiên nó ngồi bệt ra đất, dựa lưng vào tường.Tờ báo trải dài trên cánh tay, Charlie thất kinh vì những lời lần lượt bò ra từ bức hình."Ai đó sẽ phải trả giá cho chuyện này.""Sao bồ có thể..." Benjamin mở miệng định nói.Charlie kêu lên, "Im coi, Ben. Mình đang lắng nghe.""Nghe cái gì?""Suỵt!"Khi Charlie nhìn chằm chằm vào Manfred Bloor, nó nghe thấy có rất nhiều tiếng la to, và rồi giọng một phụ nữ nổi bật lên khỏi những tiếng nói khác:"Cậu đang buộc tội ai đó, phải không Manfred?""Đúng vậy!" Một giọng nói khàn khàn đáp lại."Sao cậu lại nghĩ đây không phải là một tai nạn?"Lại giọng nói khàn khàn. "Tôi không phải là đồ ngu. Đó là lý do."Một người đàn ông nói: "Đội cứu hoả cho chúng ta biết có một cây nến bị cháy bùng lên. Các ông bà không tin sao?""Đủ rồi!" Người nói câu này có giọng nói rít sâu đến rợn xương. Charlie đánh rơi tờ báo. Tờ báo cuộn bay ra xa rồi rơi tõm vào trong máng xối."Charlie, chuyện gì vậy?" Benjamin nôn nóng hỏi.Charlie thởi dài thượt. Nó bảo, "Mình nghe thấy những giọng nói.""Ồ, thôi đi. Giọng nói kiểu gì?" Benjamin tới ngồi sát bên Charlie. Con Hạt Đậu nép mình bên Benjamin. Benjamin không bao giờ và chưa bao giờ nói, "đó là chuyện rác rưởi, vớ vẩn". Nó coi mọi thứ trên đời là nghiêm túc hết, điều này không phải lúc nào cũng dở.Charlie kể cho Benjamin nghe về bức hình con Hạt Đậu bị nhầm thành hình một ông ẵm đứa bé.