Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…
Chương 26
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Cô chỉ tay về góc phòng, và Charlie thấy ngay rằng ấn tượng đầu tiên của mình về căn phòng này đã sai bét. Căn phòng không phải chứa toàn là sách. một chiếc bàn trong góc chất đống các loại hộp: hộp gỗ, hộp kim loại, và cả những thùng các-tông to bự."Có gì trong những cái thùng và hộp đó vậy cô?" Charlie hỏi."Của em rể cô đấy," cô Ingledew trả lời. "Đó là tất cả những gì chú ấy để lại. Chú ấy mới mất tuần rồi."Charlie cảm thấy một cục nghẹn chạy tọt lên cổ họng. Nó lúng búng, "Ưm...""Ô không, đó không phải là hộp đựng cốt của chú ấy đâu, Charlie. "Cô Ingledew vội nói. "Mà là... cô phải gọi chúng là gì nhỉ... phát mình của chú ấy. Mới được gởi đến hôm qua. Chú ấy đã gởi bưu điện một ngày trước khi chết. Có Chúa mới biết tại sao chú ấy lại để những thứ ấy lại cho cô."Cô cầm lấy một cái hộp, mở nắp lấy ra một con chó bằng kim loại, trông như chó máy."Cô chẳng dùng làm gì cả," cô bảo. "Cháu có muốn lấy không?"Charlie nghĩ đến con Hạt Đậu, rồi đến Benjamin."Nó có làm được gì không ạ?" Charlie hỏi. những món phát minh thường vẫn hay làm được cái gì đó."Dĩ nhiên rồi. Để cô coi nào."Cô giật đuôi con chó. Nó sủa lên hai tiếng, và một giọng nói cất lên:"Tôi là số 2. Quý vị vừa giật đuôi tôi, như vậy quý vị biết cách kích hoạt tôi. Để tua tới: ấn tai trái tôi. Để tua lui: ấn tai phải tôi. Để thu băng: ấn mũi tôi. Để dừng lại: nhấc chân phải tôi. Để thay băng: mở bụng tôi."Giọng chỉ dẫn này Charlie nghe quen quen."Có dùng được gì không?" Cô Ingledew hỏi. "Hay cháu thích món khác?""Tuyệt lắm," Charlie nói. "Tuyệt. Nhưng giọng nói... Em rể cô... Có phải...?""Đúng. Em rể cô, tiến sĩ Tolly. Thiết bị này là một trong những phát minh đầu tiên của chú ấy, nhưng chú ấy chẳng bao giờ bận tâm tới việc đem bán nó cả. Lần nào phát minh ra cái gì mới cũng vậy. Chú ấy lười lắm, Charlie à. Thông minh, nhưng lười chảy thây.""Cái ông trong hình chính là chú ấy, phải không?" Charlie không để lộ là nó nhận ra giọng nói, làm sao nó có thể để lộ được!
Cô chỉ tay về góc phòng, và Charlie thấy ngay rằng ấn tượng đầu tiên của mình về căn phòng này đã sai bét. Căn phòng không phải chứa toàn là sách. một chiếc bàn trong góc chất đống các loại hộp: hộp gỗ, hộp kim loại, và cả những thùng các-tông to bự.
"Có gì trong những cái thùng và hộp đó vậy cô?" Charlie hỏi.
"Của em rể cô đấy," cô Ingledew trả lời. "Đó là tất cả những gì chú ấy để lại. Chú ấy mới mất tuần rồi."
Charlie cảm thấy một cục nghẹn chạy tọt lên cổ họng. Nó lúng búng, "Ưm..."
"Ô không, đó không phải là hộp đựng cốt của chú ấy đâu, Charlie. "Cô Ingledew vội nói. "Mà là... cô phải gọi chúng là gì nhỉ... phát mình của chú ấy. Mới được gởi đến hôm qua. Chú ấy đã gởi bưu điện một ngày trước khi chết. Có Chúa mới biết tại sao chú ấy lại để những thứ ấy lại cho cô."
Cô cầm lấy một cái hộp, mở nắp lấy ra một con chó bằng kim loại, trông như chó máy.
"Cô chẳng dùng làm gì cả," cô bảo. "Cháu có muốn lấy không?"
Charlie nghĩ đến con Hạt Đậu, rồi đến Benjamin.
"Nó có làm được gì không ạ?" Charlie hỏi. những món phát minh thường vẫn hay làm được cái gì đó.
"Dĩ nhiên rồi. Để cô coi nào."
Cô giật đuôi con chó. Nó sủa lên hai tiếng, và một giọng nói cất lên:
"Tôi là số 2. Quý vị vừa giật đuôi tôi, như vậy quý vị biết cách kích hoạt tôi. Để tua tới: ấn tai trái tôi. Để tua lui: ấn tai phải tôi. Để thu băng: ấn mũi tôi. Để dừng lại: nhấc chân phải tôi. Để thay băng: mở bụng tôi."
Giọng chỉ dẫn này Charlie nghe quen quen.
"Có dùng được gì không?" Cô Ingledew hỏi. "Hay cháu thích món khác?"
"Tuyệt lắm," Charlie nói. "Tuyệt. Nhưng giọng nói... Em rể cô... Có phải...?"
"Đúng. Em rể cô, tiến sĩ Tolly. Thiết bị này là một trong những phát minh đầu tiên của chú ấy, nhưng chú ấy chẳng bao giờ bận tâm tới việc đem bán nó cả. Lần nào phát minh ra cái gì mới cũng vậy. Chú ấy lười lắm, Charlie à. Thông minh, nhưng lười chảy thây."
"Cái ông trong hình chính là chú ấy, phải không?" Charlie không để lộ là nó nhận ra giọng nói, làm sao nó có thể để lộ được!
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Cô chỉ tay về góc phòng, và Charlie thấy ngay rằng ấn tượng đầu tiên của mình về căn phòng này đã sai bét. Căn phòng không phải chứa toàn là sách. một chiếc bàn trong góc chất đống các loại hộp: hộp gỗ, hộp kim loại, và cả những thùng các-tông to bự."Có gì trong những cái thùng và hộp đó vậy cô?" Charlie hỏi."Của em rể cô đấy," cô Ingledew trả lời. "Đó là tất cả những gì chú ấy để lại. Chú ấy mới mất tuần rồi."Charlie cảm thấy một cục nghẹn chạy tọt lên cổ họng. Nó lúng búng, "Ưm...""Ô không, đó không phải là hộp đựng cốt của chú ấy đâu, Charlie. "Cô Ingledew vội nói. "Mà là... cô phải gọi chúng là gì nhỉ... phát mình của chú ấy. Mới được gởi đến hôm qua. Chú ấy đã gởi bưu điện một ngày trước khi chết. Có Chúa mới biết tại sao chú ấy lại để những thứ ấy lại cho cô."Cô cầm lấy một cái hộp, mở nắp lấy ra một con chó bằng kim loại, trông như chó máy."Cô chẳng dùng làm gì cả," cô bảo. "Cháu có muốn lấy không?"Charlie nghĩ đến con Hạt Đậu, rồi đến Benjamin."Nó có làm được gì không ạ?" Charlie hỏi. những món phát minh thường vẫn hay làm được cái gì đó."Dĩ nhiên rồi. Để cô coi nào."Cô giật đuôi con chó. Nó sủa lên hai tiếng, và một giọng nói cất lên:"Tôi là số 2. Quý vị vừa giật đuôi tôi, như vậy quý vị biết cách kích hoạt tôi. Để tua tới: ấn tai trái tôi. Để tua lui: ấn tai phải tôi. Để thu băng: ấn mũi tôi. Để dừng lại: nhấc chân phải tôi. Để thay băng: mở bụng tôi."Giọng chỉ dẫn này Charlie nghe quen quen."Có dùng được gì không?" Cô Ingledew hỏi. "Hay cháu thích món khác?""Tuyệt lắm," Charlie nói. "Tuyệt. Nhưng giọng nói... Em rể cô... Có phải...?""Đúng. Em rể cô, tiến sĩ Tolly. Thiết bị này là một trong những phát minh đầu tiên của chú ấy, nhưng chú ấy chẳng bao giờ bận tâm tới việc đem bán nó cả. Lần nào phát minh ra cái gì mới cũng vậy. Chú ấy lười lắm, Charlie à. Thông minh, nhưng lười chảy thây.""Cái ông trong hình chính là chú ấy, phải không?" Charlie không để lộ là nó nhận ra giọng nói, làm sao nó có thể để lộ được!