Tác giả:

Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…

Chương 42

Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Nó sắp sửa ngủ thiếp đi thì sực nhớ đến mớ chìa khóa trong túi áo khoác. Nên dấu chúng thật kỹ đi thì hơn. Ngày mai nội Bone chắc chắn sẽ lục soát phòng nó. Bà đã nghi ngờ rồi. Tại sao bà cứ phải biết tất tật mọi thứ thế nhỉ? Thật không công bằng chút nào. Nó nhét sâu bịch chìa khóa vô trong một chiếc giày đá banh. Hy vọng sẽ không muốn nhìn vô một nơi bốc mùi như vậy.Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Charlie lấy bịch chìa khóa ra khỏi giày và cất trở lại bên trong túi áo khoác. Xui xẻo thay, một tiếng lóc xóc bật lên khi nó xuống còn ba bậc thang cuối cùng. Việc xảy ra đúng lúc nội Bone từ trong bếp đi ra."Tiếng gì vậy hả?" Bà hỏi."Tiền trong túi con," Charlie nói."Không, không phải. Đưa tao coi mày giấu cái gì trong áo đó.""Sao con phải giấu chớ?" Charlie kêu lên thật to. Nó hy vọng ai đó sẽ đến giải cứu."Mày đã mua báo cho ta chưa, Charlie?" Ông cậu Paton hỏi, ngó mắt qua những tay vịn cầu thang."Dạ chưa," Charlie đáp, lòng đầy biết ơn."Nó không được đi đâu hết, cho đến khi nó đưa ta xem nó đang giấu cái gì," nội Bone uy quyền.Ông cậu Paton thở hắt ra, vẻ cáu tiết:"Tôi mới đưa nó một nắm tiền xu để mua báo đấy. Chị Grizelda, đứng có vớ vẩn như thế.""Cậu gan thật đấy!"Trong một khoảnh khắc, nội Bone trông như sắp nổ tung vì phẫn uất.Charlie chộp lấy thời cơ. Nó vọt lẹ qua cái hình hài đang nổi đóa và phóng ra ngoài cửa trước. Ngay trước khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng, nó còn kịp nghe nội Bone hăm he, "Cậu sẽ phải hối tiếc về điều này, Paton!"Charlie băng ào qua đường đến nhà Benjamin. Nó phải rung chuông nhiều lần cửa mới mở."Bồ cần gì?" Benjamin vẫn mặc đồ ngủ."Có chìa khóa mở cái thùng rồi," Charlie nói. "Mình vô được không?""Ba mẹ mình đang ngủ," Benjamin rầu rầu nói."Mình sẽ không làm ồn. Mình hứa.""Thôi được," Benjamin miễn cưỡng để Charlie vô nhà. Rồi, đi chân không, nó nhón bước tới cái tủ âm tường dưới gầm cầu thang."Bồ làm đi," nó vừa nói vừa mở cửa tủ ra.

Nó sắp sửa ngủ thiếp đi thì sực nhớ đến mớ chìa khóa trong túi áo khoác. Nên dấu chúng thật kỹ đi thì hơn. Ngày mai nội Bone chắc chắn sẽ lục soát phòng nó. Bà đã nghi ngờ rồi. Tại sao bà cứ phải biết tất tật mọi thứ thế nhỉ? Thật không công bằng chút nào. Nó nhét sâu bịch chìa khóa vô trong một chiếc giày đá banh. Hy vọng sẽ không muốn nhìn vô một nơi bốc mùi như vậy.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Charlie lấy bịch chìa khóa ra khỏi giày và cất trở lại bên trong túi áo khoác. Xui xẻo thay, một tiếng lóc xóc bật lên khi nó xuống còn ba bậc thang cuối cùng. Việc xảy ra đúng lúc nội Bone từ trong bếp đi ra.

"Tiếng gì vậy hả?" Bà hỏi.

"Tiền trong túi con," Charlie nói.

"Không, không phải. Đưa tao coi mày giấu cái gì trong áo đó."

"Sao con phải giấu chớ?" Charlie kêu lên thật to. Nó hy vọng ai đó sẽ đến giải cứu.

"Mày đã mua báo cho ta chưa, Charlie?" Ông cậu Paton hỏi, ngó mắt qua những tay vịn cầu thang.

"Dạ chưa," Charlie đáp, lòng đầy biết ơn.

"Nó không được đi đâu hết, cho đến khi nó đưa ta xem nó đang giấu cái gì," nội Bone uy quyền.

Ông cậu Paton thở hắt ra, vẻ cáu tiết:

"Tôi mới đưa nó một nắm tiền xu để mua báo đấy. Chị Grizelda, đứng có vớ vẩn như thế."

"Cậu gan thật đấy!"

Trong một khoảnh khắc, nội Bone trông như sắp nổ tung vì phẫn uất.

Charlie chộp lấy thời cơ. Nó vọt lẹ qua cái hình hài đang nổi đóa và phóng ra ngoài cửa trước. Ngay trước khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng, nó còn kịp nghe nội Bone hăm he, "Cậu sẽ phải hối tiếc về điều này, Paton!"

Charlie băng ào qua đường đến nhà Benjamin. Nó phải rung chuông nhiều lần cửa mới mở.

"Bồ cần gì?" Benjamin vẫn mặc đồ ngủ.

"Có chìa khóa mở cái thùng rồi," Charlie nói. "Mình vô được không?"

"Ba mẹ mình đang ngủ," Benjamin rầu rầu nói.

"Mình sẽ không làm ồn. Mình hứa."

"Thôi được," Benjamin miễn cưỡng để Charlie vô nhà. Rồi, đi chân không, nó nhón bước tới cái tủ âm tường dưới gầm cầu thang.

"Bồ làm đi," nó vừa nói vừa mở cửa tủ ra.

Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… Nó sắp sửa ngủ thiếp đi thì sực nhớ đến mớ chìa khóa trong túi áo khoác. Nên dấu chúng thật kỹ đi thì hơn. Ngày mai nội Bone chắc chắn sẽ lục soát phòng nó. Bà đã nghi ngờ rồi. Tại sao bà cứ phải biết tất tật mọi thứ thế nhỉ? Thật không công bằng chút nào. Nó nhét sâu bịch chìa khóa vô trong một chiếc giày đá banh. Hy vọng sẽ không muốn nhìn vô một nơi bốc mùi như vậy.Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Charlie lấy bịch chìa khóa ra khỏi giày và cất trở lại bên trong túi áo khoác. Xui xẻo thay, một tiếng lóc xóc bật lên khi nó xuống còn ba bậc thang cuối cùng. Việc xảy ra đúng lúc nội Bone từ trong bếp đi ra."Tiếng gì vậy hả?" Bà hỏi."Tiền trong túi con," Charlie nói."Không, không phải. Đưa tao coi mày giấu cái gì trong áo đó.""Sao con phải giấu chớ?" Charlie kêu lên thật to. Nó hy vọng ai đó sẽ đến giải cứu."Mày đã mua báo cho ta chưa, Charlie?" Ông cậu Paton hỏi, ngó mắt qua những tay vịn cầu thang."Dạ chưa," Charlie đáp, lòng đầy biết ơn."Nó không được đi đâu hết, cho đến khi nó đưa ta xem nó đang giấu cái gì," nội Bone uy quyền.Ông cậu Paton thở hắt ra, vẻ cáu tiết:"Tôi mới đưa nó một nắm tiền xu để mua báo đấy. Chị Grizelda, đứng có vớ vẩn như thế.""Cậu gan thật đấy!"Trong một khoảnh khắc, nội Bone trông như sắp nổ tung vì phẫn uất.Charlie chộp lấy thời cơ. Nó vọt lẹ qua cái hình hài đang nổi đóa và phóng ra ngoài cửa trước. Ngay trước khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng, nó còn kịp nghe nội Bone hăm he, "Cậu sẽ phải hối tiếc về điều này, Paton!"Charlie băng ào qua đường đến nhà Benjamin. Nó phải rung chuông nhiều lần cửa mới mở."Bồ cần gì?" Benjamin vẫn mặc đồ ngủ."Có chìa khóa mở cái thùng rồi," Charlie nói. "Mình vô được không?""Ba mẹ mình đang ngủ," Benjamin rầu rầu nói."Mình sẽ không làm ồn. Mình hứa.""Thôi được," Benjamin miễn cưỡng để Charlie vô nhà. Rồi, đi chân không, nó nhón bước tới cái tủ âm tường dưới gầm cầu thang."Bồ làm đi," nó vừa nói vừa mở cửa tủ ra.

Chương 42