Chuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với…
Chương 48
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… "Đâu được," Charlie phản đối. "Món đồ ở bên trong thùng đã được dùng để đổi đứa bé. Giờ cô Ingledew có thể dùng nó để chuộc đứa bé về. Tụi mình phải giữ cho cái thùng được an toàn.""Lỡ nó là một thứ khủng khiếp mà không ai muốn giữ thì sao?"Charlie đã nghĩ tới điều này, nhưng rồi nó quả quyết rằng đây là thứ mà có người rầt cần. Tại sao mấy bà cô lại quan tâm đến thế? Tại sao lại có một thằng tóc đỏ đến hỏi về cái thùng?"Chắc chắn là có người rất cần món đồ đó," Charlie nói, "nhưng họ sẽ không có được nó cho đến khi nào mình tìm được đứa bé, và theo ông Onimousi nói, thì đứa bé đang ở Học viện Bloor."Charlie mở cửa sau, nhảy xuống các bậc tam cấp và phóng vọt qua khu vườn.Benjamin nhìn thằng bạn cứ thế lao vù qua cổng mà không chịu để ý hai phía."Nó sẽ bị bà cô kinh khủng kia tóm mất thôi." Benjamin thở dài. Đôi khi Charlie chẳng nghĩ ngợi cẩn thận xem mình đang làm gì cả.Con Hạt Đậu lộ vẻ thất vọng vì không được đi dạo, Benjamin quyết định làm cho nó một bữa sáng thật xôm tụ. Nghĩ tới món xúc xích nướng thì đến Benjamin cũng cảm thấy đói bụng.Khi xuống bếp, Benjamin chợt thấy ngay giữa bàn bếp có một tấm danh thiếp ghi dòng chữ Orivil Onimousi và Những Con Mèo Lửa, bằng chữ in nhũ vàng.Tấm danh thiếp nằm đây từ lúc nào? Làm sao nó chui được vô đây? Và tại sao nó lại chui vô đây?Charlie đã chạy hết con hẻm sau nhà Benjamin. Giờ thì nó đang ở khúc đường mà hôm nọ, lần đầu tiên, nó bắt gặp Ông cậu kích bể bóng đèn. Nó liếc thật lẹ qua trái, rồi qua phải, để biết chắc là bà cô không có trên đường."Mình lừa được bà ấy rồi," Charlie hí hửng. Nó chạy tới đường Filbert, quẹo cua và..."Tóm được rồi!" Một giọng nói vang lên.Bà cô Venetia cắm những móng tay dài ngập vai Charlie."Đi theo ta nào, thằng kia," bà Venetia rù rì đầy đe dọa. "Chúng ta có điều muốn hỏi mi. Và nếu chúng ta không nhận được câu trả lời thỏa đáng thì đáng tiếc cho mi đấy. Rất đáng tiếc."
"Đâu được," Charlie phản đối. "Món đồ ở bên trong thùng đã được dùng để đổi đứa bé. Giờ cô Ingledew có thể dùng nó để chuộc đứa bé về. Tụi mình phải giữ cho cái thùng được an toàn."
"Lỡ nó là một thứ khủng khiếp mà không ai muốn giữ thì sao?"
Charlie đã nghĩ tới điều này, nhưng rồi nó quả quyết rằng đây là thứ mà có người rầt cần. Tại sao mấy bà cô lại quan tâm đến thế? Tại sao lại có một thằng tóc đỏ đến hỏi về cái thùng?
"Chắc chắn là có người rất cần món đồ đó," Charlie nói, "nhưng họ sẽ không có được nó cho đến khi nào mình tìm được đứa bé, và theo ông Onimousi nói, thì đứa bé đang ở Học viện Bloor."
Charlie mở cửa sau, nhảy xuống các bậc tam cấp và phóng vọt qua khu vườn.
Benjamin nhìn thằng bạn cứ thế lao vù qua cổng mà không chịu để ý hai phía.
"Nó sẽ bị bà cô kinh khủng kia tóm mất thôi." Benjamin thở dài. Đôi khi Charlie chẳng nghĩ ngợi cẩn thận xem mình đang làm gì cả.
Con Hạt Đậu lộ vẻ thất vọng vì không được đi dạo, Benjamin quyết định làm cho nó một bữa sáng thật xôm tụ. Nghĩ tới món xúc xích nướng thì đến Benjamin cũng cảm thấy đói bụng.
Khi xuống bếp, Benjamin chợt thấy ngay giữa bàn bếp có một tấm danh thiếp ghi dòng chữ Orivil Onimousi và Những Con Mèo Lửa, bằng chữ in nhũ vàng.
Tấm danh thiếp nằm đây từ lúc nào? Làm sao nó chui được vô đây? Và tại sao nó lại chui vô đây?
Charlie đã chạy hết con hẻm sau nhà Benjamin. Giờ thì nó đang ở khúc đường mà hôm nọ, lần đầu tiên, nó bắt gặp Ông cậu kích bể bóng đèn. Nó liếc thật lẹ qua trái, rồi qua phải, để biết chắc là bà cô không có trên đường.
"Mình lừa được bà ấy rồi," Charlie hí hửng. Nó chạy tới đường Filbert, quẹo cua và...
"Tóm được rồi!" Một giọng nói vang lên.
Bà cô Venetia cắm những móng tay dài ngập vai Charlie.
"Đi theo ta nào, thằng kia," bà Venetia rù rì đầy đe dọa. "Chúng ta có điều muốn hỏi mi. Và nếu chúng ta không nhận được câu trả lời thỏa đáng thì đáng tiếc cho mi đấy. Rất đáng tiếc."
Charlie Bone 1: Lúc Nửa ĐêmTác giả: Jenny NimmoTruyện Huyền Huyễn, Truyện Phương Tây, Truyện Thám HiểmChuyện mở đầu bằng... Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua đến phương Bắc sống. Người ta gọi ông là Vua Đỏ vì ông mặc một cái áo chùng màu đỏ tươi, và trên chiếc khiên của ông có vẽ một mặt trời đỏ rực. Người ta đồn rằng ông chui từ Châu Phi ra. Ông lại còn là một phù thủy phi thường. Mười đứa con ông, đứa nào cũng được thừa hưởng một phần nhỏ quyền năng. Nhưng khi vợ nhà vua qua đời, có năm đứa trở nên độc ác, và năm đứa còn lại, vì phải tìm cách thoát khỏi sự thối nát đang bủa vây các anh chị em quỷ quái của mình, đã từ bỏ lâu đài của người cha, mãi mãi. Lòng tan nát, ông Vua Đỏ biến mất vào những cách rừng che phủ các vương quốc phương Bắc. Tuy vậy, ông không đi một mình, bởi vì có ba con mèo (chính xác là ba con báo) theo ông. Chúng ta sẽ không bao giờ được quên mấy con mèo này! Quyền năng lạ lùng và đa dạng của Vua Đỏ được truyền cho các hậu duệ của ông, thường là bất thình lình xuất hiện ở một kẻ, mà kẻ đó cũng không hiểu những thứ này từ đâu ra. Đó chính là việc đã xảy ra với… "Đâu được," Charlie phản đối. "Món đồ ở bên trong thùng đã được dùng để đổi đứa bé. Giờ cô Ingledew có thể dùng nó để chuộc đứa bé về. Tụi mình phải giữ cho cái thùng được an toàn.""Lỡ nó là một thứ khủng khiếp mà không ai muốn giữ thì sao?"Charlie đã nghĩ tới điều này, nhưng rồi nó quả quyết rằng đây là thứ mà có người rầt cần. Tại sao mấy bà cô lại quan tâm đến thế? Tại sao lại có một thằng tóc đỏ đến hỏi về cái thùng?"Chắc chắn là có người rất cần món đồ đó," Charlie nói, "nhưng họ sẽ không có được nó cho đến khi nào mình tìm được đứa bé, và theo ông Onimousi nói, thì đứa bé đang ở Học viện Bloor."Charlie mở cửa sau, nhảy xuống các bậc tam cấp và phóng vọt qua khu vườn.Benjamin nhìn thằng bạn cứ thế lao vù qua cổng mà không chịu để ý hai phía."Nó sẽ bị bà cô kinh khủng kia tóm mất thôi." Benjamin thở dài. Đôi khi Charlie chẳng nghĩ ngợi cẩn thận xem mình đang làm gì cả.Con Hạt Đậu lộ vẻ thất vọng vì không được đi dạo, Benjamin quyết định làm cho nó một bữa sáng thật xôm tụ. Nghĩ tới món xúc xích nướng thì đến Benjamin cũng cảm thấy đói bụng.Khi xuống bếp, Benjamin chợt thấy ngay giữa bàn bếp có một tấm danh thiếp ghi dòng chữ Orivil Onimousi và Những Con Mèo Lửa, bằng chữ in nhũ vàng.Tấm danh thiếp nằm đây từ lúc nào? Làm sao nó chui được vô đây? Và tại sao nó lại chui vô đây?Charlie đã chạy hết con hẻm sau nhà Benjamin. Giờ thì nó đang ở khúc đường mà hôm nọ, lần đầu tiên, nó bắt gặp Ông cậu kích bể bóng đèn. Nó liếc thật lẹ qua trái, rồi qua phải, để biết chắc là bà cô không có trên đường."Mình lừa được bà ấy rồi," Charlie hí hửng. Nó chạy tới đường Filbert, quẹo cua và..."Tóm được rồi!" Một giọng nói vang lên.Bà cô Venetia cắm những móng tay dài ngập vai Charlie."Đi theo ta nào, thằng kia," bà Venetia rù rì đầy đe dọa. "Chúng ta có điều muốn hỏi mi. Và nếu chúng ta không nhận được câu trả lời thỏa đáng thì đáng tiếc cho mi đấy. Rất đáng tiếc."